Ăn xong ai cũng không dám đi trêu chọc Tô Du, người nên tắm thì đi tắm người phải rửa bát thì đi rửa.
Tô Du đưa cho Lưu Mai hai mươi tệ, coi như là phí lao động cho lần làm việc này.
Cô chưa từng keo kiệt với những người có thể làm việc cho mình. Hoàng đế còn không để binh lính đói, có phát lương cho quân, người ta mới có thể đánh trận cho mình. Không phát lương. Cho dù là hoàng đế cũng không thể gọi được người.
Đối với Lưu Mai, suy nghĩ của Tô Du là bồi dưỡng cho tốt. So với mấy người trong nhà, nếu không phải nhát gan thì là bốc đồng, ngốc nghếch này, rõ ràng là cô em dâu này vẫn có chút tiềm năng.
Có thể tạm thời phát triển thành trợ lý cá giúp việc riêng của mình. Còn việc chuyển sang chính thức thì đợi quan sát thêm rồi nói sau.
Trong lòng Lưu Mai kinh hãi: “Chị, số tiền này chị thu lại đi, em không cần đâu.” Không phải chị vẫn luôn nói, đây là cái gì mà phí tổn thanh xuân, bọn họ làm sao dám lấy.
"Cầm lấy đi, chị nói chuyện luôn là nói một là một hai là hai, nhất ngôn cửu đỉnh, miệng vàng lời ngọc! Đừng không cho chị mặt mũi, nhận lấy đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT