Nếu người đàn bà này đi náo loạn thật, chưa nói đến việc mất lòng cả Tôn Mẫn và Tô Du, mà công việc của anh ta cũng chẳng biết còn giữ được hay không.
"À ừm, ở đây tôi có ít tiền lẻ. Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà, tiền này cô cứ cầm đi tiêu vặt ha."
Nói rồi, anh ta lòng đau như cắt, mò một đống hào lẻ từ trong túi áo ra, cộng lại cũng chỉ khoảng hai ba đồng.
Lưu Mai thấy thế, mặt sưng lên như bị đau răng: "Ôi, cho trẻ con đấy à. Tiền tiêu vặt của em chồng tôi cũng không chỉ có từng này đâu nhé. Thể diện của anh cũng chỉ ngang giá với chút tiền này thôi à?"
"...Tôi chỉ có từng này."
"Tôi mặc kệ anh có bao nhiêu tiền. Dù sao ít nhất cũng phải năm mươi đồng tiền, hai mươi cân phiếu lương thực, ba phiếu mua đồ công nghiệp. Nếu không tôi lập tức đi nói ngay, xem thể diện và công tác của anh có đáng nhiều tiền như thế không!"
Ngô Quốc Chí cảm thấy hoảng sợ: "Năm mươi đồng? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? Tôi cũng không có mấy loại phiếu đấy đâu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play