Đứa bé nhìn trắng trẻo bụ bẫm, đáng yêu vô cùng, có người nói là con của Triệu Võ với người phụ nữ bên ngoài. Dù Triệu Võ nói rằng đây chỉ là đứa trẻ nhặt được, mọi người trong thôn không ai tin, Tần Mỹ Lan cũng không tin, dần dần, hắn cũng không giải thích nữa. Nhưng dù thế nào, đứa trẻ đã mang về, cũng không thể vứt đi được, Triệu Võ nói rằng nếu vứt đi sẽ phạm tội bỏ rơi con.

Tần Mỹ Lan chỉ còn cách nén cơn tức giận, nuôi Trúc Trúc bên cạnh.

Điều khiến người ta bất ngờ là, không lâu sau đó, Tần Mỹ Lan lại mang thai.

Sau khi sinh Triệu Tiểu Kiệt, Tần Mỹ Lan vốn định nhờ chồng đưa Trúc Trúc đến trại trẻ mồ côi. Nhưng Triệu Võ sống chết không chịu, hơn nữa trong thôn có người già nói rằng, sở dĩ Mỹ Lan có thai được là do con bé này mang lại phúc khí, nếu cho nó đi thì sẽ gặp xui xẻo. Nhiều ánh mắt như vậy nhìn vào, dù Tần Mỹ Lan không cam lòng, cũng không lay chuyển được, bất đắc dĩ phải tiếp tục nuôi Trúc Trúc.

Chớp mắt đã ba năm rưỡi trôi qua, Tần Mỹ Lan chỉ cần nhìn thấy Trúc Trúc, là thấy ngứa mắt, nhớ lại chuyện "diễm ngộ" của chồng ở Bắc Thành thì lại càng lo sợ.

Đương nhiên, cũng không có khả năng cô ta yêu thương Trúc Trúc tốt được.

Mấy năm nay, người trong thôn đều nhìn thấy rõ.

Mọi người cảm thấy Tần Mỹ Lan không tốt, cũng mắng Triệu Võ không thật thà, cuối cùng chỉ thấy thương cho đứa trẻ.

Trúc Trúc bước đôi chân nhỏ, vội vàng đuổi theo mẹ và em trai.

Cô bé lấy hết can đảm: “Con với em chơi cùng nhau được không ạ?”

Em trai còn nhỏ, nhưng lại biết rõ mình có người làm chỗ dựa.

Nó hếch cằm, liếc nhìn Trúc Trúc bằng con mắt đậu xanh, trên khuôn mặt đen sạm lộ vẻ ngạo mạn.

“Tránh ra.”

Kỷ Ngưng ra khỏi sân bay, xe thương vụ đã đợi bên ngoài phòng chờ, cửa tự động nhanh chóng mở ra.

Cô nhẹ nhàng vén váy, chậm rãi bước lên xe, mái tóc mềm mại xõa xuống.

Kỷ Ngưng một tay nhẹ nhàng vén tóc mai, ngước mắt chạm phải ánh mắt đánh giá của trợ lý, khẽ gật đầu.

Cô trợ lý nhìn thấy cảnh này, thầm ghi nhớ trong lòng, đợi khi đã dặn dò tài xế điểm đến, cô lấy điện thoại di động ra, ghi lại vào sổ ghi chép.

Suốt quãng đường về, cô ghi chép không sót điều gì, đại tiểu thư được ai đưa đến sân bay, ở phòng chờ hạng nhất đã lịch sự từ chối cuộc trò chuyện ra sao, lúc xuống máy bay thì đi đứng như thế nào vân vân…

Tất cả những điều này đều phải báo lại cho Kỷ phu nhân.

Ba năm trước đây, Kỷ Ngưng gặp tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì mất trí nhớ, lúc đó tiểu thư út nhà họ Kỷ đã mất tích, việc nhà họ Kỷ kín tiếng nếu như bị người ngoài biết sẽ bất lợi, phu nhân thay đổi một loạt người chăm sóc Kỷ Ngưng. Sau mấy tháng chữa bệnh phục hồi, phu nhân đã làm giả toàn bộ quá trình trưởng thành của Kỷ Ngưng, khiến đại tiểu thư biến thành bộ dạng bây giờ, như một con búp bê mặc người điều khiển.

Những chuyện hoang đường đã qua, nhưng cũng khó mà xóa sạch hoàn toàn. Kỷ phu nhân suy đi tính lại, quyết định đưa con gái ra nước ngoài.

Cô trợ lý tên là Phù Hiểu Mạn, là con gái của tài xế nhà họ Kỷ, cô cùng Kỷ Ngưng ra nước ngoài, bề ngoài nói là chăm sóc lẫn nhau kỳ thực là để giám sát từng hành động cử chỉ của đại tiểu thư.

Hoặc có thể nói là, giám thị.

Sau khi sắp xếp lại ghi chép, Phù Hiểu Mạn lén quay đầu, nhìn về phía Kỷ Ngưng.

Kỷ Ngưng ngồi ở hàng ghế thứ ba của xe thương vụ, ghế đã ngả ra, cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, dừng trên làn da của cô, làn da trong suốt, đến cả những sợi lông tơ trên gương mặt cũng có thể nhìn thấy rõ, hàng mi cong dài rậm rạp hắt bóng xuống đáy mắt.

Kỷ Ngưng từng là một Tiểu Đồng Tinh nổi tiếng.

Cô bé phấn điêu ngọc mài ngày nào, sau khi lớn lên sẽ trở thành như thế nào, luôn là tiêu điểm chú ý của dư luận. Nhưng Kỷ phu nhân chú trọng sự riêng tư, bảo vệ con gái rất kỹ, thường xuyên có người tung tin, nhưng thực tế chỉ là lợi dụng mọi người để kiếm độ hot mà thôi.

Nhưng có một điều, Phù Hiểu Mạn từ đầu đến cuối không hiểu rõ.

Nếu phu nhân phản đối Kỷ Ngưng xuất hiện trước đám đông như vậy, thì ban đầu làm sao cô ấy có thể trở thành Tiểu Đồng Tinh được?

Hơn ba năm qua, các cô sớm chiều ở chung, Phù Hiểu Mạn không biết có phải vì bản thân cô không thoải mái, hay do Kỷ Ngưng có vẻ xa cách mơ hồ, tóm lại, các cô không thể trở thành bạn bè thực sự.

Một tiếng còi xe vang lên, làm Kỷ Ngưng giật mình.

Cô mở mắt ra.

Phù Hiểu Mạn giật mình, trong lòng bối rối, vừa muốn tránh ánh mắt của cô ấy thì bất ngờ chạm phải đôi mắt của Kỷ Ngưng.

Không hề có chút mất kiên nhẫn nào, đôi mắt xinh đẹp như phủ một lớp sương mờ, lương thiện dịu dàng, thậm chí có thể nói là mông lung.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ cao ngạo không coi ai ra gì trước đây.

Về quá trình trưởng thành sau khi Kỷ Ngưng rút khỏi giới giải trí, những đồn đoán bên ngoài mỗi người một kiểu, phần lớn là tin tức không có thật.

Dáng vẻ ngông cuồng là cô, ôn nhu kín đáo cũng là cô, Kỷ Ngưng.

Đã bốn năm trôi qua, trợ lý Phù tự mình cũng gần như không thể phân biệt được con người thật của Kỷ Ngưng là như thế nào, huống chi còn là người đã bị che giấu sự thật và điều khiển trong những năm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play