Nhưng sự thực lại càng kịch tính hơn, khi tiểu thư nhỏ chào đời, một sự cố đã xảy ra.
Kỷ Ngưng gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, sau đó tiểu thư nhỏ cũng mất tích, khi tỉnh lại thì Kỷ Ngưng bị mất trí nhớ.
Kỷ Ngưng tỉnh lại trong bệnh viện, quên hết tất cả.
Tuy nhiên cô vẫn giữ được sự trưởng thành trong suy nghĩ, chỉ có điều ký ức phần lớn đã dừng lại ở thời thơ ấu, Kỷ Ngưng đã quên mất cái đoạn nhạc đệm hoang đường trong cuộc đời của mình.
Càng giống như tình tiết của truyện xưa.
Mẹ Kỷ đã bình tĩnh lại.
Cuộc đời của bà, chưa bao giờ đi sai bước, duy nhất chỗ sai là do Kỷ Ngưng mang tới. Theo bà, thiên kim Kỷ gia, nhất định phải theo khuôn phép cũ, là tiểu thư khuê các đích thực, giờ dưỡng bệnh, liền có thể trở lại một lần nữa.
Tránh cho tin đồn trong nước truyền đến tai Kỷ Ngưng, Kỷ mẫu đưa cô xuất ngoại.
Đồng thời phái chuyên gia theo sát, ngay cả trong việc xã giao hay vòng sinh hoạt của Kỷ Ngưng đều được thiết kế riêng.
Mà bây giờ, Kỷ Ngưng đột nhiên trở về.
Liền rất giống một chương trong truyện ngôn tình tổng tài.
<Chương một, bạch nguyệt quang quay về>
“Ngài đột nhiên trở về, phu nhân có thể sẽ không vui...”
Kỷ Ngưng bước ra khỏi sân bay, một mình đi ở phía sau, mỗi bước đi đều quen thuộc như vậy.
Mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy không thích hợp.
Cứ như bị bắt theo một cái chương trình đã được thiết kế sẵn, cô cứ theo quy trình mà bước đi, nhưng cuối cùng lại không phải cuộc đời của chính mình.
Ngay cả nụ cười, cũng được quy định trước, được định hình theo góc độ hoàn hảo nhất.
Mỉm cười, cười nhẹ, cười dịu dàng khéo léo…
Kỷ Ngưng cau mày trong lòng.
Không phải là như thế.
Tiểu trợ lý dừng bước.
Đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đã rơi vào quên lãng, chân tướng năm đó có thể đã bị vùi lấp. Cô tận mắt thấy, đại tiểu thư Kỷ gia vốn quái đản, nghịch ngợm trở nên không còn cười tùy ý nữa, mà biến thành một thục nữ hào môn khéo léo thật sự, dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu trợ lý quay đầu: “Xe đón ngài đã —”
Âm thanh của trợ lý dừng lại, ngây người một hồi lâu, giây tiếp theo liền lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Kỷ Ngưng đang nghiêm túc luyện tập cười.
Cô nhe răng cười, nhe răng hơn nửa ngày, cố gắng điều khiển toàn bộ ngũ quan.
Tiếp tục nhe răng…
Tiểu trợ lý: ?
Đại tiểu thư, người đang làm cái gì với gương mặt xinh đẹp của mình vậy!..
Sau khi tổ chương trình rời đi, thôn Vĩnh Thụy lại trở về vẻ bình yên như xưa.
Đứa em trai của Trúc Trúc là Tiểu Kiệt, vốn đang ngủ trưa nhưng bị đánh thức nên bực bội cáu kỉnh, vẫn còn chưa vui, Tần Mỹ Lan cùng bà nội thương xót dỗ dành, nhìn thấy Trúc Trúc liền thấy phiền, nghiêm mặt khoát tay, không cho con bé về phòng làm phiền em trai.
Cổng thôn đã được dọn dẹp trở lại như bình thường, đám trẻ con rủ nhau giành giật những quả bóng bay đủ màu sắc được trang trí trên tường và dưới gốc cây đa.
Tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con vang vọng, bé con Trúc Trúc người nhỏ chân ngắn, đợi khi nghe thấy động tĩnh, thò đầu nhỏ ra nhìn quanh thì ngay cả cái bóng quả bóng bay cũng không thấy.
Bà Tống từ xa nhìn thấy Trúc Trúc, gọi bé lại.
"Đây là bà đặc biệt để dành cho cháu đấy." Bà Tống cười hiền từ, đưa cho Trúc Trúc quả bóng bay màu xanh lá được cất kỹ, “Mau cầm lấy đi.”
Giọng Trúc Trúc non nớt, nghiêng đầu nói lời cảm ơn với bà.
"Đi chơi đi thôi." Bà Tống dịu giọng nói.
Giọng Trúc Trúc non nớt, nghiêng đầu nói lời cảm ơn với bà.
"Đi chơi đi thôi." Bà Tống dịu giọng nói.
Bóng bay màu xanh còn căng, nhẹ nhàng bay lên.
Trúc Trúc nhón chân định với, quả bóng bay chạm vào đầu cô bé một cái, ngẩng mặt lên, hai tay ngắn ngủn giơ lên, lao tới ôm quả bóng vào lòng.
Đôi mắt trong veo của cô bé nhìn chằm chằm vào quả bóng, khóe miệng hơi cong lên, ngượng ngùng.
Chẳng biết chơi được bao lâu, một tiếng khóc quen thuộc dần đến gần.
Tần Mỹ Lan một tay ôm con trai, vừa vỗ về con, vừa dịu dàng dỗ dành: “Mẹ lấy cho con, chẳng phải chỉ là một quả bóng thôi sao? Chúng ta lại đi tìm.”
Bóng bay lại bay lên cao.
Lần này, Trúc Trúc chơi đã quen, đôi chân nhỏ nhảy lên, vươn tay muốn ôm lấy bóng bay thì Tần Mỹ Lan lại nhanh hơn cô bé một bước.
Bóng bay của Trúc Trúc lại thành của em trai.
Tần Mỹ Lan lười nói nhiều, giật bóng bay từ tay cô bé cho con trai, rồi quay người bỏ đi.
"Chơi phát điên rồi, chẳng khác gì đứa con hoang." Bà hờ hững liếc Trúc Trúc một cái.
Nhìn thấy cảnh này, bà Tống không khỏi thở dài.
Thật ra cả thôn đều biết, Trúc Trúc không phải con gái ruột của Tần Mỹ Lan.
Mười năm trước, Tần Mỹ Lan gả đến thôn Vĩnh Thụy, nhiều năm trôi qua, bụng không có động tĩnh gì, không biết đã nghe bao nhiêu lời nói cay độc ở nhà chồng. Đến hơn ba năm trước, người chồng làm công ở Bắc Thành của Tần Mỹ Lan là Triệu Võ mang về một đứa bé sơ sinh, chính là Trúc Trúc.