Edit :Ngọc Trúc
Hai người chuẩn bị xong công cụ liền lặng lẽ lên đường.
Trên đường đến chỗ cái động kia, Vũ Văn Thanh thầm nghĩ đến việc khoét một lỗ trên bức tường phía tây của lãnh cung để đi thẳng ra đây. Như vậy ít nhất có thể tránh bị phát hiện khi ra ngoài, hắn quyết định khi có thời gian sẽ tìm cách đục một cái lối đi.
Đến nơi, hai người cẩn thận mở tường, chui từng người qua, sau đó lại đậy tường về chỗ cũ.
Vũ Văn Thanh nhìn quanh, xác nhận không thấy dấu vết bị xáo trộn, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn đứng tại chỗ, khẽ nhắm mắt, hơi ngẩng cằm lên, để ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên mặt, hít sâu một hơi rồi thầm cảm thán: Không khí thật trong lành, không có ô nhiễm đúng là tốt thật.
Tiểu Hòa đứng bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, nhưng khi thấy chủ tử của mình dưới ánh mặt trời với khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười nhẹ nhàng từ tận đáy lòng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy chủ tử của mình thật đẹp. Không phải vẻ đẹp đơn thuần từ dung mạo, mà là một khí chất đặc biệt, khiến người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn vào, chứ không phải loại đẹp khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng.
Hôm nay Vũ Văn Thanh mặc trang phục đơn giản hơn trước. Nếu trước kia hắn mặc giống thư sinh, thì bây giờ lại giống một người trong giang hồ. Bộ quần áo màu xanh đen này là do hắn thấy Lưu Nghị mặc, rồi bảo Tiểu Hòa sửa lại. Khi đó Tiểu Hòa còn không vui vì đây là trang phục của hạ nhân, nhưng vì lời của chủ tử, hắn vẫn phải nghe theo, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Lời thật thì khó nghe, lời thật thì khó nghe..." Nhưng khi Vũ Văn Thanh hứa làm cho hắn một đĩa cơm chiên, Tiểu Hòa lập tức vui vẻ chạy đi làm, khiến Vũ Văn Thanh khi ấy chỉ có thể xoa cằm mà nghĩ đến việc dùng đồ ăn để dụ dỗ hắn làm việc sau này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT