…
“Thẩm Di?”
“Bạn học Thẩm Di.”
Một giọng gọi vang lên, kéo chàng thiếu niên ngồi bên cửa sổ trở về thực tại. Thẩm Di hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, phát hiện cả lớp cùng giáo viên đều đang nhìn mình.
“Xin lỗi.”
Thẩm Di vội nói, điều chỉnh tư thế ngồi cho ngay ngắn hơn.
Trên bục giảng, màn hình thực tế ảo đang phát nội dung về cơ giáp, vô số linh kiện cùng các mẫu cơ giáp khác nhau xuất hiện dưới dạng ảnh 3D, chậm rãi xoay tròn trong không trung.
Giáo viên thu lại cây bút giảng, hình ảnh 3D lập tức tắt ngấm.
“Bạn học Thẩm Di, lúc học cần phải chú ý hơn.”
Giáo viên cau mày, sau đó ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngồi xuống đi. Tôi biết kỳ thi đấu liên học viện sắp tới, các em phải luyện tập vất vả hơn bình thường, nhưng các môn chuyên ngành ảnh hưởng đến điểm số, không thể bỏ bê…”
Reng—Tiếng chuông vang lên, những lời còn lại mắc kẹt trong cổ họng giáo viên.
“… Được rồi, tan học.”
Xì Xào— Lớp học vốn im lìm như mặt nước lặng lập tức trở nên sôi động.
Thẩm Di thu dọn sách vở trên bàn, tiện tay nhét vào túi đeo chéo. Một nam sinh với gương mặt lấm tấm tàn nhang ghé sát lại, chọc vào vai cậu.
“Này, Thẩm Di.”
Cậu ta hạ giọng đầy thần bí: “Giải đấu Cup Thế Vịnh sắp bắt đầu rồi, cậu có chiến đội nào ủng hộ chưa?”
Nam sinh có tàn nhang tên là Lý Tử Bình, là bạn thân của chủ nhân cơ thể này trong trường. Thẩm Di tiếp nhận ký ức của người trước, đương nhiên cũng biết điều đó.
Cậu lắc đầu.
Lý Tử Bình tự nói tiếp: “Năm nay tôi vẫn đánh giá cao đội Cực Quang, dù sao cũng là chiến đội cấp S lâu đời. Dạo gần đây có tin đồn họ thay đổi nhân sự, hình như Trương Bằng Thiên của phái Chân Cực sắp gia nhập. Nhiều trang tin phân tích rằng phong cách của anh ta có thể bù đắp điểm yếu của Cực Quang. Nếu anh ta vào, cơ hội vô địch năm nay của Cực Quang rất cao…”
Không chỉ cậu ta, những học sinh khác trong lớp cũng tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàn luận xôn xao về giải đấu, chủ đề chẳng khác nhau là mấy.
“Trương Bằng Thiên đã đánh ở chiến đội cấp A gần hai năm rồi, nhiều người nói thực lực của anh ta hoàn toàn đủ sức để lên chiến đội cấp S, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.”
“Bình thường thôi mà? Dù sao cũng xuất thân từ phái Chân Cực, sư huynh của anh ta là Trương Hoằng Quân chẳng phải đã đánh ở chiến đội S cấp mấy năm rồi sao? Bây giờ Trương Hoằng Quân giải nghệ, Trương Bằng Thiên lên thay cũng hợp lý mà.”
"Tôi vẫn nghiêng về đội Trích Tinh hơn, hắc mã của năm nay. Mới chưa đầy một năm mà đã leo từ cấp C lên cấp A, biết đâu sau giải đấu này có thể thăng lên cấp S luôn ấy chứ."
"Thẩm Di, cậu thì sao? Thích đội nào hơn?"
Lý Tử Bình đầy mong đợi, vừa quay đầu thì thấy Thẩm Di đã thu dọn xong ba lô, còn lấy ra một chiếc tai nghe màu bạch kim. Cậu ta nhướn mày: "Chà, bản hợp tác giữa Vĩnh Lạc Kim Qua và Giáp Cơ à? Học viện thưởng cho cậu đấy à?"
Thẩm Di là thủ khoa của Bắc Ca học viện năm nay, tất nhiên sẽ có những phúc lợi mà sinh viên bình thường không có. Tuy là trẻ mồ côi, nhưng cậu rất giỏi giang. Lý Tử Bình còn nghe nói nhiều chiến đội đang để mắt đến Thẩm Di, có khi cậu ấy sẽ là sinh viên đầu tiên được chiến đội tuyển thẳng vào giới chuyên nghiệp trong năm nay.
Thẩm Di gật đầu, đeo tai nghe chụp đầu màu bạch kim lên cổ. Máy chiếu nhỏ bên cạnh tai nghe lóe sáng, một màn hình VR rực rỡ sắc màu xuất hiện trước mặt cậu.
"Làm thủ khoa sướng ghê ha, cái này mà mua bên ngoài chắc tốn cả đống tiền."
Lý Tử Bình xuýt xoa, thấy Thẩm Di đứng dậy, liền hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Phòng toàn tức."
"Ầy, đúng rồi, cậu phải chuẩn bị cho giải đấu học viện nữa chứ... Mà khoan, hình như mùa này hạng của cậu trong Vịnh Võ vẫn chưa đánh lên đúng không? Tôi nhớ giải đấu học viện có yêu cầu hạng đấy."
Vịnh Võ là một trò chơi toàn tức mô phỏng thực chiến cơ giáp, dù các giải đấu của Liên minh Cơ Giáp diễn ra ngoài đời thực, nhưng Vịnh Võ, do chính Liên minh Cơ Giáp phát hành, gần như tái hiện hoàn toàn môi trường chiến đấu thực tế. Rất nhiều tuyển thủ xuất sắc hiện tại của liên minh đều từng nổi danh từ Vịnh Võ, sau đó được các chiến đội săn đón để thi đấu chuyên nghiệp.
Thẩm Di lục lại ký ức của nguyên chủ, rồi lắc đầu: "Chưa."
"Thế thì toi rồi, mau đi đánh xếp hạng đi!"
Lý Tử Bình lập tức sốt sắng: "Dạo này leo hạng khó hơn trước nhiều lắm, đủ loại quái vật đang cày điểm như điên. Chậm một chút là không lên nổi đâu!"
Thẩm Di "ừ" một tiếng, tỏ ý đã nghe.
"..."
Lý Tử Bình thầm nghĩ sao hôm nay Thẩm Di cứ như một con robot ngốc nghếch, ai đẩy thì mới động.
Ngay sau đó, cậu thấy Thẩm Di chạm nhẹ vào chiếc vòng tay của mình, giây tiếp theo, chiếc vòng trượt xuống, rơi xuống đất và biến thành một tấm ván trượt màu xanh lam.
Cậu ta thản nhiên đạp lên ván trượt rời đi, trong không khí vang lên một câu nói không lớn nhưng vô cùng rõ ràng: "Vậy thì vừa lúc."
"..."
Lý Tử Bình sững sờ trong giây lát, cảm giác Thẩm Di hôm nay hơi khác thường. Cậu bỗng nhớ ra gì đó, liền hét to: "Tối nay cùng ăn cơm không?"
Nhưng bóng dáng Thẩm Di đã nhanh chóng biến mất nơi góc rẽ, chẳng nghe thấy lời cậu.
Lý Tử Bình than thở một tiếng, tựa vào vai người bên cạnh, mắt rưng rưng: "Cha nó ơi, có phải con trai mình tới tuổi dậy thì rồi không..."
"?"
Cậu bạn cao to vạm vỡ bên cạnh lập tức hét lên đầy chính khí: "Bạn học! Cậu có sao không?!"
—-
Ván trượt Ngự Phong là phương tiện di chuyển cực kỳ được giới trẻ ưa chuộng, sử dụng động lực lơ lửng, có độ linh hoạt và tốc độ xuất sắc. Ngoại trừ việc yêu cầu kỹ thuật điều khiển khá cao, nó gần như không có khuyết điểm nào.
Trong học viện Bắc Ca, không thiếu học sinh sử dụng Ngự Phong, nhưng đa phần đều di chuyển với tốc độ vừa phải. Giữa đám đông tấp nập, một bóng dáng lướt đi vun vút lại đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Dù đây là lần đầu tiên Thẩm Di sử dụng loại ván trượt công nghệ cao này, nhưng cậu vẫn điều khiển thuần thục như thể đã quen thuộc từ lâu. Yêu cầu khắt khe về thăng bằng và thao tác đối với một võ giả trình độ như cậu chẳng đáng là bao.
Gió chiều nhẹ nhàng thổi qua, vạt áo đồng phục tung bay phần phật, mái tóc trước trán cũng bị thổi hất lên, để lộ ngũ quan sắc nét đầy anh khí. Trong cơn gió mát mẻ, cậu toát lên nét tự do phóng khoáng của tuổi trẻ. Chiếc tai nghe bạch kim đeo hờ trên cổ lại càng tô điểm thêm chút phong cách punk rock.
"Đang tiến hành lập lộ trình tối ưu đến phòng toàn tức cho bạn..."
Chiếc tai nghe trên cổ phát ra giọng nói vô cơ:
“Đang tiến hành lập lộ trình tối ưu đến phòng toàn tức cho bạn…”
Thẩm Di nói: “Hổ Phách, giúp tôi đăng ký quyền sử dụng phòng toàn tức.”
“Đã hoàn tất. Đã đăng ký phòng toàn tức A22 cho bạn, tự động trừ 20 điểm tích lũy của học viện. Chúc bạn có một trải nghiệm vui vẻ.”
Hổ Phách là AI chuyên dụng của Học viện Bắc Ca, được phát triển bởi doanh nghiệp công nghệ trực thuộc Bồng Lai Tông. Hiện tại, hệ thống này đã phủ sóng hơn 90% các trường đại học trên thế giới.
Mỗi học sinh đều có thể kết nối với AI này thông qua thiết bị điện tử cá nhân. Chức năng chủ yếu của nó là hỗ trợ xử lý các vấn đề sinh hoạt hàng ngày. Vào ngày đầu tiên đến thế giới này, Thẩm Di cũng nhờ vào trợ lý AI Hổ Phách mà tìm được xưởng sửa chữa của Lỗ Tu Minh.
Cấu trúc của phòng toàn tức có phần giống một quán net cao cấp, với không gian rộng lớn chứa đầy những buồng toàn tức trông như những cái kén trắng khổng lồ. Hàng loạt dây cáp toàn tức dày đặc nối từ trần nhà xuống từng buồng, mỗi một cái đều thuộc dòng thiết bị cao cấp nhất trên thị trường, có giá khởi điểm từ hàng triệu. Nhờ vào sự tài trợ của các tập đoàn tài phiệt, sinh viên Học viện Bắc Ca chỉ cần trả một lượng nhỏ điểm tích lũy học viện để sử dụng.
Trước mắt, buồng toàn tức được kích hoạt, cửa khoang mở ra.
Thẩm Di nằm vào bên trong.
Ý thức bắt đầu chìm xuống, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, rồi khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã bước vào một thế giới khác.
Nguyên chủ không xa lạ gì với buồng toàn tức, nhưng đối với Thẩm Di, đây là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Lúc game khởi động, cảm giác đầu tiên giống như một giấc mộng, cứ như đang nằm mơ dở dang. Nhưng cảm giác ấy chỉ kéo dài trong chớp mắt, sau đó ý thức lập tức rõ ràng, như thể khoảnh khắc mơ hồ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Cậu đang đứng giữa một con phố sầm uất của đô thị, nơi tàu điện trên không đan xen thành mạng lưới giao thông dày đặc. Những chiếc xe bay vun vút lướt qua, tiếng gầm rú của đường ray vẫn không thể lấn át được những âm thanh huyên náo bên dưới.
Đèn laser và đèn neon tỏa sáng rực rỡ như những bông hoa nở rộ trong màn đêm. Trên màn hình quảng cáo toàn tức khổng lồ phía trên đầu, một con hổ khổng lồ rực rỡ bất ngờ lao đến, nhưng ngay khi chạm đến mặt kính, nó liền vỡ vụn, hóa thành những dòng chữ màu sắc rực rỡ. Những dòng quảng cáo ấy chạy với tốc độ hàng vạn ký tự mỗi giây, quảng bá cho sản phẩm mới nhất của các tập đoàn tài phiệt—thế lực đã thâm nhập vào từng ngóc ngách của cuộc sống, ngay cả trong [Vịnh Võ] cũng không ngoại lệ.
So với thế giới thực, những con phố trong [Vịnh Võ] còn mang theo một nét đẹp hoang dã và phóng túng hơn. Người chơi qua lại trên đường hầu hết đều khoác trên mình bộ cơ giáp, với vô số kiểu dáng khác nhau, kèm theo các loại vũ khí máy móc. Trên từng góc phố, những trận đấu nổ ra bất cứ lúc nào, vẽ nên một bức tranh giang hồ thời đại công nghệ đậm chất cyber.
Không xa là Quảng trường Phát sóng Trực tiếp, nơi những màn hình ánh sáng khổng lồ xếp thành hàng dài. Dưới đó, dòng người đông đúc qua lại, chọn lựa những trận đấu mà họ quan tâm. Trên các màn hình, từng trận đối đầu đang được phát sóng trực tiếp, xen lẫn tiếng hoan hô và bàn luận sôi nổi.
Mặc dù rất muốn tiếp tục chiêm ngưỡng thế giới ảo rực rỡ chưa từng thấy này, nhưng hiện tại, thứ khiến Thẩm Di háo hức hơn cả chính là—chiến đấu!
Trong [Vịnh Võ], các trận đấu được chia thành hai chế độ:
[Chế độ Lôi đài]: Đấu một chọi một, là nơi để thể hiện sức mạnh cá nhân.
[Chế độ Chiến dịch]: Đấu theo đội hình, mô phỏng giải đấu thực tế của các liên minh cơ giáp.
Thẩm Di giơ tay lên, hơi vụng về vẽ một đường trong không trung. Một bảng điều khiển trong suốt liền hiện ra trước mắt. Cậu chọn Lôi đài, sau đó ấn vào nút—【Bắt đầu tìm trận】
【Đang tìm đối thủ…】
【Ghép trận thành công!】
Giải đấu Cúp Thế Vịnh cấp league của Liên minh Cơ Giáp sắp khởi tranh, khiến lượng người chơi xếp hạng trong game bỗng tăng vọt. Thông thường, các tuyển thủ chuyên nghiệp hiếm khi xuất hiện trong [Vịnh Võ], nhưng vào thời điểm này, người ta lại thỉnh thoảng bắt gặp bóng dáng của họ.
Trận đấu được ghép chỉ trong một giây, ngay sau đó, Thẩm Di lập tức biến mất khỏi đường phố và xuất hiện bên trong Đấu trường.
Cùng lúc đó, tại Quảng trường livestream, đột nhiên có người hét lên kinh ngạc:
"Đệt! Đây chẳng phải là Đường Úc sao?!"
"Ở đâu? Ở đâu?!"
"Thật không đó? Để tôi xem với!"
"Đường Úc? Thiên tài của Đường Môn?"
"Cậu ta cũng đến sao?! Tôi nhớ tài khoản này của cậu ất đã rất lâu không đăng nhập rồi!"
"Chắc chắn rồi! Có tin đồn Đường Úc được một đội hạng A nhắm trúng, chuẩn bị vào trại huấn luyện thanh niên mà. Gần đây cao thủ trong [Vịnh Võ] đông như kiến, dù chỉ là luyện tập, cậu ta cũng phải vào đánh mấy trận chứ!"
"Hình như là đội Bạch Tượng Ngà hạng A thì phải?"
"Đường Môn đúng là lò đào tạo nhân tài! Trong tất cả các đội hạng A trở lên của Liên minh Cơ Giáp, có gần mười tuyển thủ xuất thân từ Đường Môn rồi đấy! Không hổ là môn phái lâu đời, nền tảng vững cmnr!"
Bên trong Đấu trường, một bóng dáng khoác trên mình bộ cơ giáp màu xanh thẫm xuất hiện. Bộ cơ giáp này hoàn toàn không hề cồng kềnh, mà trái lại, trông giống như một bộ giáp nhẹ ôm sát người, tạo nên một dáng vẻ thon gọn và cân đối. Phía dưới, phần tà áo là một tổ hợp từ hợp kim nano đặc chế, kết nối với nhau một cách tinh tế, theo từng cơn gió mà khẽ đung đưa, phong cách nửa cổ nửa hiện đại. Hai cánh tay quấn quanh một chuỗi xích thanh thiên, đầu xích sắc bén. Trên tay, hắn cầm một chiếc phiến quạt hợp kim, cổ tay khẽ lay động, động tác vừa tao nhã lại ung dung.
Đây chính là [Long Tu NUF], một trong những mẫu cơ giáp tiêu biểu nhất của Đường Môn.
Cơ giáp của Đường Môn có một đặc điểm rất rõ ràng—cấu tạo cơ quan cực kỳ phức tạp, độ khó thao tác cũng cao đến đáng sợ. Trong giới cơ giáp cổ võ, Đường Môn nổi danh là môn phái khó nhằn bậc nhất, người chơi bình thường nếu không từng học kỹ thuật điều khiển cơ giáp của Đường Môn, thì tuyệt đối không dám đụng vào loại cơ giáp này.
Ngay khi [Long Tu NUF] xuất hiện, cộng thêm ID quen thuộc, thân phận của Đường Úc cũng lập tức sáng tỏ.
Chẳng mấy chốc, trước màn hình livestream đã có một đám lớn người chơi tụ tập lại.
Thế nhưng, ngay khi họ nhìn thấy đối thủ của Đường Úc, toàn bộ đều im bặt.
"…Móa, đừng nói là thật nhé?"
"[Vô Dung 001]?! Cái quái gì đây? Cổ vật hả?"
"HAHAHAHAHAHA! Thằng nào đây? Gà mới à? Đi nhầm sân chơi rồi đúng không?"
"Phải công nhận là cái thời điểm này thật sự quái đản, trâu bò yêu ma quỷ quái gì cũng chui ra được. Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, ai ngờ thật sự thấy được [Vô Dung 001] trong cái meta này! Đúng là tận thế đến nơi rồi!"