Phòng nhỏ tối mịt mù. Chỉ có một luồng sáng xanh mờ nhạt tỏa ra từ bề mặt quả cầu kim loại đặt chính giữa phòng, đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách mơ hồ.
Trước mặt tôi, trên mảnh kim loại phẳng, hai mảnh vỏ trứng bị tách đôi nằm yên.
Một sinh vật bé bằng bàn tay, toàn thân còn phủ chất nhầy bị tôi nhấc từ trên mặt lên đặt vào giữa.
Tóc lưa thưa vài sợi bạc. Con ngươi vàng kim nổi bật giữa lòng mắt đen tuyền.
Nếu phải nói thêm vài điều đặc biệt, thì thay vì đôi tai thông thường, nó có hai mảnh thịt đỏ hỏn hơi xòe ra hai bên. Sau lưng cũng có hai khối tương tự, lớn hơn chút, lác đác vài sợi lông tơ nhỏ trắng muốt.
Trông như cánh gà trụi lông.
“Xấu ghê.”
Chà, tôi biết sinh vật ở giai đoạn mới sinh đều không đẹp. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Lương thực dữ trữ số một có vẻ như không hiểu lời tôi. Nó chớp mắt, thân thể vặn vẹo dịch bên này rồi lại dịch bên kia. Cuối cùng chậm chạp dịch đến sát tay tôi.
Có vẻ như hoàn cảnh tối tăm đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của nó.
Vật nhỏ nâng gương mặt bé tí lên nhìn tôi, há miệng pi pi hai tiếng, giống chim non chờ được mớm ăn.
Đối mặt với sinh linh vừa chào đời ấy, tôi chỉ có thể chấm hai giọt nước vào ngón tay út, đưa đến gần miệng nó.
Thứ nhỏ xíu này bám lấy ngón tay tôi, ngoan ngoãn lè cái lưỡi nhỏ liếm giọt nước.
Vừa mới sinh ra đã không khóc không nháo. Ngoại hình kỳ dị kết hợp với tầm nhìn siêu việt trong bóng tối.
Lẽ dĩ nhiên... Đây không phải con người.
Dựa theo thông tin của [ Cõi mộng huy hoàng ] và mảnh giấy tìm được trong tấm nệm, đây hẳn là một trùng đực.
Chính là trùng đực quý giá hiếm hoi, yếu ớt xinh đẹp. Một nghìn trùng cái mới có một trùng đực ấy.
Từ những gì tôi nhớ được, trùng đực cấp càng cao thì trông càng giống người. Ngược lại, cấp càng thấp thì càng lộ rõ một vài đặc điểm không giống người.
Vật nhỏ này... Tai, mắt, rồi còn cả sau lưng,... Nhiều chỗ trông kỳ lạ như vậy, hẳn là cấp bậc cực thấp hoặc có khuyết tật gì đó.
Do ảnh hưởng của lỗ đen và hành tinh chết à? Hay vốn dĩ từ đầu đã vậy?
Chậc.
Tôi đẩy đĩa nước nhỏ đến gần, cẩn thận dùng ngón tay chấm nước lau đi chất nhầy còn sót lại trên người nó.
Không gian quá tối khiến việc này hơi bất tiện.
Có lẽ mai nên tìm phương pháp đốt lửa mà không gây chú ý…
“Pi...?”
Nhãi con đột ngột ôm ngón tay tôi, lấy lòng cọ tới cọ đi. Còn há miệng pi pi không ngừng.
“Sao vậy?”
"... Đói à? Tôi cũng đói..." Tôi còn muốn ăn thịt cơ.
Nhìn đôi mắt vàng kim kia lấp lánh mong chờ kia, tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô thức đảo qua rổ trứng bên cạnh.
“Làm quả trứng nhé?”
Chẳng biết là hiểu hay không, lương thực dự trữ chỉ sững sờ vài giây rồi pi pi đầy tán thành.
“Có hiểu gì không đấy?”
Tôi nhướn mày, vươn tay định lấy một quả trứng khác từ rổ.
Vừa chạm vào, thứ đó liền khẽ động đậy.
Tôi lập tức rụt tay về.
Khoan đã…
Đừng nói mấy quả còn lại cũng sống đấy nhé.
Trong [ Cõi mộng huy hoàng ], hành tinh Emerald tin tưởng rằng họ nắm giữ mọi thông tin của trùng đực trong toàn vũ trụ. Vì họ có một hệ thống trí tuệ nhân tạo khổng lồ mà không ai có thể lừa gạt được.
Và bởi vì chắc chắn không có trùng nào dám giấu giếm trùng đực, nên chẳng cần phải lo lắng.
Cho đến khi nhân vật chính xuất hiện, một ngoại lệ.
Và giờ là tôi.
Một con người, trong lỗ đen, trên hành tinh chết, với một trùng đực vừa sinh.
Tôi thậm chí nghi ngờ, sáu quả còn lại cũng là trứng trùng đực.
Nếu bị trùng tộc bắt được…
... Uầy, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy rùng mình.
Tôi nhìn rổ chứa sáu quả trứng còn lại, rồi nhìn nhóc con trên bàn. Sau cùng, tôi lẳng lặng nhìn đi nơi khác.
Vật nhỏ vẫn ngửa mặt lên nhìn tôi. Thấy tôi mãi mà không có động tĩnh gì, nó nghiêng nghiêng đầu.
Vài giây sau, nhóc con đột nhiên ôm lấy vỏ trứng bắt đầu gặm.
Ban đầu, tôi còn định ngăn lại, sợ nó bị mắc nghẹn. Nhưng nhìn nhìn, lại thấy trong miệng vật nhỏ lộ ra bốn cái răng nanh sắc nhọn bèn dừng lại.
Vỏ trứng bị gặm thành mảnh vụn dễ như không.
Không cùng chủng tộc, không hiểu.
Sau khi xử lý xong đống vỏ trứng, nhóc con thỏa mãn xoa xoa cái bụng hơi phình lên, rồi híp mắt, duỗi hai tay về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng nâng nó lên lòng bàn tay. Xoay người nhìn căn phòng nhỏ lộn xộn dưới thứ ánh sáng xanh mờ ảo hắt ra từ quả cầu kim loại.
Ai…
Tôi mò mẫm dọn rổ trứng vào chỗ sâu hơn. Sau đó đặt nhóc con xuống chiếc nệm duy nhất trong phòng, dựng vài mảnh kim loại xung quanh để chắn gió.
Bản thân tôi cũng tựa lưng vào vách kim loại, nửa nằm nửa ngồi.
Vật nhỏ ăn no xong thì ôm lấy ngón tay tôi nghịch ngợm một lát. Chơi mệt rồi thì cuộn mình lại, từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Làn hơi ấm mơ hồ từ sinh vật nhỏ bé này lan nhẹ trên đầu ngón tay.
Có lẽ buồng ngủ có thể lây lan, tôi vô thức ngáp một cái.
Tôi khẽ thở ra, để cơ thể mình thả lỏng dần.
Cứ thế trôi vào giấc ngủ trong đêm đầu tiên tại nơi thế giới xa lạ này.
_
Ngày hôm sau, thái dương cứ theo lẽ thường dâng lên. Đổ ánh nắng xuống nền cát vàng trải dài bất tận.
Giờ thì…
“Lucien. Đi kiếm ăn thôi!”
“Pi!”
Đúng vậy, tên mới của nhóc con là Lucien.
Dù sao cũng không thể gọi lương thực dự trữ mãi được.
Tôi tách một nửa tấm nệm mềm duy nhất trong phòng, khéo léo cắt thành một chiếc áo choàng nhỏ, quấn lấy Lucien để bảo vệ thân thể bé bỏng của nhóc. Phần còn lại chia thành hai dải vải, một to một nhỏ, buộc quanh cổ như khăn. Khi cần có thể kéo lên che miệng mũi.
Dù nơi này không phải sa mạc cát mịn, nhưng bụi và gió khô rát vẫn khiến việc hô hấp trở nên khó khăn, còn bị hạn chế tầm nhìn.
Sau khi chỉnh trang gọn gàng, tôi chống gậy bước đến bên Lucien, chuẩn bị mang nhóc theo.
Để sinh vật nhỏ bé này ở lại một mình, nhỡ đâu có thứ gì lẻn vào ngậm đi thì phiền phức lắm.
Cứ mang theo cho yên tâm.
Đến gần mới thấy, Lucien nãy giờ vẫn chăm chú nhìn cây gậy chống của tôi, đôi mắt vàng kim lấp lánh tò mò.
Thấy vật nhỏ này có vẻ hứng thú, tôi bèn nhấc gậy lên, bẻ một đoạn nhỏ. Khéo léo nắn chỉnh thành một cây gậy tí hon.
Và đẩy nó đến trước mặt Lucien.
Nhóc con cúi đầu nhìn gậy nhỏ, lại ngẩng lên nhìn tôi, lặp đi lặp lại vài lần như đang xác nhận.
“Cầm đi. Tặng cho nhóc đấy.”
Đôi mắt vàng kim tức thì mở to, sáng rực như hai viên bảo thạch.
“Pi!!!”
Lucien phấn khích ôm lấy cây gậy, thử chống người dậy. Nhóc loạng choạng vài lần, suýt ngã, nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng lên.
Vật nhỏ khập khiễng vài lần xong mới điều chỉnh tư thế thành công.
Một tay cầm gậy chống nhỏ, ưỡn ngực nâng cằm. Đôi mắt hơi híp lại và khóe môi vụng về cong lên một cách lịch thiệp, tao nhã.
... Ồ, nó đang bắt chước tôi.
Thân sĩ nhỏ nhà ai thế này ~
Tôi ho nhẹ một tiếng, vỗ tay.
“Thật thông minh.”
Nhóc con có lẽ nghe ra tôi đang khen ngợi, đắc ý nâng cằm càng cao.
Tôi bật cười, nhẹ tay bế Lucien cùng cây gậy nhỏ của nhóc lên, đặt vào túi áo trước ngực. Xong xuôi, tôi thu dọn vài vật dụng cần thiết chế từ những món tìm được trong tàn tích xung quanh, rồi bước ra ngoài.
Ngày thứ hai tại thế giới mới.
Hôm nay gió lớn vẫn gào thét không ngừng, cuốn theo từng cơn bão cát mù mịt.
Bước chân tôi lún xuống nền cát khô cằn mỗi khi di chuyển, từng hạt bụi nhỏ len lỏi vào kẽ áo, sợi tóc.
Tôi đến chỗ hòn đá lớn hôm qua tìm được, cẩn thận đong một túi nước để uống trên đường. Sau đó đặt lại một chum kim loại nhỏ để hứng nước, lúc về thì có thể mang theo.
Tiếp theo là đi tìm thức ăn.
Dù là hoang mạc, vẫn phải có thực vật hoặc động vật chịu hạn tốt sinh trưởng ở đây.
Đi bộ trong chốc lát sau, tôi thấy một khóm cỏ xanh mọc lẻ loi giữa mảnh đất vàng cháy khô nứt nẻ.
Là thứ mà tôi đã nhìn thấy từ xa hôm qua, nhưng chưa dám đến gần.
Tôi túm túm sợi cỏ, thao tác cũ, bắt bò sát thí nghiệm xem có độc hay không.
Không có dấu hiệu trúng độc. Nhưng con bò sát hình như bị choáng váng. Lảo đảo lắc lư mất gần nửa tiếng mới hồi phục bình thường.
Có còn hơn không.
Thế là tôi hái một nắm lớn, tiện tay bào thêm một ít vỏ cây khô gần đó.
Lucien trong túi áo cũng hăng hái giơ nắm tay nhỏ, pi pi cổ vũ.
Không biết có phải do sự cổ vũ của Lucien mang đến vận may hay không, tôi phát hiện một thứ trông giống tổ ong ở trong hốc cây khô cách đó một đoạn dài.
Không biết có mật và sáp ong hay không, nhưng có thể đánh dấu vị trí lại, lúc sau lại thăm dò thêm.
Niềm vui chẳng kéo dài lâu.
Tiếng bước chân khe khẽ tiếp cận từ phía sau.
Sự tĩnh lặng đến rợn người bao trùm lấy không gian.
Một cơn lạnh lẽo đột ngột chạy dọc sống lưng.
Tôi lập tức quay đầu.
Cách đó không xa, một sinh vật dị hình đang lặng lẽ quan sát.
Thoạt nhìn, nó có dáng dấp của một con lợn rừng. Nhưng lớp lông xám dày bẩn thỉu che phủ toàn thân, phần đuôi lại dài, nhọn, phủ vảy như bò sát. Trên đầu, hai chiếc sừng hươu cong vút vươn lên như vũ khí sắc bén.
Dưới ánh nắng chói chang, tôi nhìn rõ bộ dạng gầy trơ xương của nó. Da bụng và hai bên ngực hóp lại, để lộ khung xương lởm chởm bên dưới.
Nó đã đói rất lâu rồi.
Tôi cẩn thận lùi một bước. Trong túi áo, Lucien hơi nhô đầu ra ngoài, tay siết chặt cây gậy nhỏ của nhóc, không dám phát ra âm thanh.
Gió bỗng gào lên dữ dội, cuốn theo bụi cát bay mù mịt.
Con quái vật thở phì phò, luồng hơi phả ra từ lỗ mũi. Cặp mắt sắc bén khóa chặt vào tôi như thể xác định con mồi duy nhất.
Nếu là người bình thường, có lẽ lúc này đã hoảng loạn bỏ chạy hoặc giả chết.
Nhưng tôi đâu phải người bình thường.
Bắt một thân sĩ như tôi chạy bán sống bán chết á? Cái hành động thô lỗ khủng khiếp như vậy, không thể chấp nhận được.
Dù sức mạnh hoàn toàn chênh lệch, nhưng…
Lông xám, đuôi bò sát, sừng hươu, trông giống heo.
Nó giống với một loài sinh vật trong câu chuyện mà tôi biết.
[ Cõi mộng huy hoàng ]
Một trong những sinh vật ngoài hành tinh từng bị nhân vật chính đánh bại.
Thông tin về nó không nhiều, chỉ một đoạn ngắn ngủi, nhưng nếu...
Tôi nhẹ gõ gậy chống vào thân cây bên cạnh.
Ngay lập tức, tròng mắt của thứ đối diện hơi đảo qua.
Chính là nó.
Nếu thế thì…
Tôi nhanh chóng giấu Lucien vào khe đá gần đó. Dùng nhành cây nhỏ chặn cửa lại.
“Ở yên đây.”
“Pi?!”
Lucien tròn mắt nhìn tôi, vươn tay muốn níu lấy góc áo. Nhưng tôi đã nhẹ nhàng gỡ ra, chậm rãi bước về phía xa, thu hút toàn bộ sự chú ý của con dị hình.
Dường như đã mất kiên nhẫn, nó hơi chùng chân sau xuống.
Trong vài giây, tôi nhanh chóng tìm đến vị trí đã xác định.
Quái vật cũng nhìn theo nhất cử nhất động của tôi.
Rồi ngay khi tôi dừng lại, không báo trước ——
Nó lao vụt tới.
Giống như một cơn gió, tốc độ thật sự kinh hoàng.
Không phải một cú vồ cắn, mà là cú húc bằng sừng, nhắm thẳng vào ngực tôi.
Dường như muốn dùng sừng húc chết tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, dáng vẻ nhàn nhã thong dong.
Cốp —— !
Âm thanh chấn động vang lên khi cặp sừng hươu ghim thẳng vào thân cây lớn.
Cú đâm mạnh đến mức cặp sừng bị lún vào hai phần ba.
Con dị hình rống lên một tiếng dữ dội.
Lợi dụng khoảnh khắc nó mắc kẹt, tôi từ phía sau cây lớn đi ra. Hai, ba bước nhanh đến chỗ con thú đang cuồng loạn.
Phụt!
Đầu nhọn của gậy chống trong tay tôi lao xuống, xuyên thẳng qua đỉnh đầu con quái vật.
Lực cắm mạnh mẽ đến mức mũi gậy đâm sâu xuống đất.
Cơ thể dị hình co giật dữ dội, rồi dần dần yếu đi.
Tôi lặng lẽ nhìn nó ngã gục, khẽ vuốt mép áo, phủi đi chút bụi cát bám trên đó.
Quả nhiên.
Giống như trong sách viết, loài sinh vật này mẫn cảm với âm thanh, lại chỉ có thể nhìn thân nhiệt để xác định con mồi.
Chỉ cần thay đổi vị trí một cách khéo léo, dụ nó tấn công vào chướng ngại, làm nó mắc kẹt để khống chế trong thời gian ngắn.
Sau đó tấn công vào đỉnh đầu, điểm yếu duy nhất trên lớp da lông dày rậm kia.
Không khó khăn như tôi nghĩ.
“Pi!!!”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
Tôi quay đầu, thấy được Lucien đã đập gẫy nhành cây chặn cửa.
Vật nhỏ lồm cồm bò ra từ khe đá, khuôn mặt tràn đầy hoảng hốt.
Nhưng vừa nhìn thấy con quái vật vốn hung dữ đã nằm gục trên đất, Lucien liền sững sờ dừng lại.
Lại ngẩng đầu nhìn bộ dạng ung dung của tôi.
Im lặng vài giây.
Rồi —
“Pi pi!!!”
Vật nhỏ đột nhiên vỗ tay bạch bạch, đôi mắt vàng kim sáng bừng lên.
Ái chà.
Tôi nhướng mày, nhìn Lucien tràn đầy phấn khích vỗ tay.
Tôi bật cười, thong thả cúi người, một tay đặt trước ngực, mắt hướng xuống rồi ngẩng lên.
“Cảm ơn đã yêu thích màn trình diễn này.”
Cũng không biết có nghe hiểu hay không. Lucien chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc đặt tay lên ngực.
Học theo tôi cúi chào.
_