So với việc rong ruổi bên ngoài, tôi càng thích những hoạt động trong nhà hơn.

Một buổi chiều yên tĩnh bên cửa sổ hướng ra vườn, một tách trà thảo dược nóng, một cuốn sách dày cộm kết hợp với một bản nhạc du dương chẳng hạn.

Tất nhiên, cũng có đôi lần hứng khởi bất chợt ập đến, khiến tôi muốn bước chân ra ngoài, ngắm nhìn thế giới rộng lớn. 

Nhưng, nếu có ai đó hỏi liệu chuyến phiêu lưu của tôi có bao gồm việc bị cuốn đến một thế giới xa lạ đầy rẫy hiểm nguy hay không, thì câu trả lời chắc chắn là không.

Dẫu vậy, thân sĩ luôn phải thích nghi với hoàn cảnh, ngay cả trong những tình huống bất đắc dĩ nhất.

Mái tóc dùng ngón tay chải chuốt gọn gàng, tà áo bệnh nhân được vuốt phẳng tinh tế, lại kiếm một cây gậy kim loại thô ráp làm gậy chống.

Bên trong căn phòng nhỏ, tôi vắt chéo chân, nhẹ nhàng vỗ vào quả cầu kim loại cũ kỹ mà mình nhặt được. 

Thứ này có cấu tạo vừa giống một chiếc radio vừa có nét của một màn hình ti vi. Trên bề mặt nó, những tia sáng xanh mờ nhạt nhấp nháy, mang theo cảm giác của một món đồ công nghệ cao.

Ngay xưa ấy mà, nếu ti vi cũ bị nhiễu hoặc không lên được, thì cứ nghiêng tay một chút rồi vỗ vào phần mép vài cái.

Bộp. Bộp.

Màn hình nhỏ trên mặt cầu xẹt xẹt vài tiếng rồi nhấp nháy. Đập thêm vài cái nữa, không có hình, nhưng rốt cuộc bên trong truyền ra giọng nói:

[ Tranh chấp giữa các thế lực ở Đế quốc đang leo thang nghiêm trọng... ]

[ Rẹt... Mới đây, ban lãnh đạo hành tinh Emerald đã ra chính sách mới, hạn chế số lần cầu kiến giữa trùng đực cấp cao và trùng cái... Yêu cầu về quân công đối với trùng cái thuộc quân đôi lại được đề cao... ]

[ Bài diễn văn về những điều luật mới nhằm bảo vệ trùng đực nhận được động đảo sự ủng hộ... ]

[ Hệ thống đào tạo của Emerald sẽ đảm bảo các ngài trùng đực được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt nhất... Rẹt... Rẹt... ]

Bíp.

Giọng nói ngắc ngứ thêm hai, ba câu không rõ rồi tắt phụt. 

Tôi đập thêm vài cái. Nhưng có vẻ quả cầu đã hoàn toàn bị rút sạch năng lượng, kiên quyết không phát ra tiếng.

Tôi hơi hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn khối kim loại trong tay.

Hành tinh Emerald, trùng tộc…

Trong tất cả biến đổi đột ngột này, rốt cuộc lộ ra thông tin hữu ích. 

Tôi xác nhận, mình đã xuyên qua. Xuyên đến thế giới trong sách.

[ Cõi mộng huy hoàng ]

Cuốn sách mà tôi mượn từ chỗ viện trưởng. Một quyển tiểu thuyết nam nam về trùng tộc tại tinh tế. 

Trong viện tâm thần có rất ít thứ giải trí. Hơn nữa, thiết lập về thế giới tương lai trong phần giới thiệu của nó không tệ, tôi rất nhanh đắm chìm vào.

Tóm tắt sơ qua thì, nhân vật chính công là người của hiện đại, xuyên không thành một trùng đực cấp F tại hành tinh rác rưởi.

Trùng đực ở thế giới này có số lượng rất ít, đa số đều mềm mại yếu đuối bất lực. Mỗi trùng đực sinh ra, dù cấp cao hay thấp, đều sẽ được chuyển đến hành tinh Emerald. Được nuôi dưỡng, giáo dục và đào tạo trong môi trường tốt nhất, xa hoa nhất.

Cũng không biết vì sao nhân vật chính là trùng đực, nhưng lại bị lọt tới hành tinh rác rưởi, bị bắt nạt khắp nơi, sống nghèo khổ lay lắt. Tác giả không viết, tôi cũng không hiểu.

Nhưng với tài năng, tri thức và những sáng kiến từ thế giới cũ. Kèm thêm một hệ thống có thể hack mọi thứ trên đời. Nhân vật chính công che giấu thân phận, tham gia đủ loại ngành nghề trên đời và đạt đến đỉnh cao.

Tinh tế không có đồ ăn ngon, chỉ có dịch dinh dưỡng. Nhân vật chính đào tạo ra cây nông nghiệp, làm một đĩa cơm chiên trứng, vạn dân tung hô.

Nền giải trí thiếu hụt, nhân vật chính vung bút. Một quyển tiểu thuyết cẩu huyết ngang trời xuất thế, toàn mạng chao đảo.

Chính trị hỗn loạn, nhân vật chính bộc phát ra khí chất vạn trùng mê, mị lực cao ngút khiến vạn trùng cái quỳ lạy.

Tinh tế chế độ một trùng đực nhiều trùng cái, nhân vật chính dõng dạc tuyên bố một đời một kiếp một đôi trùng, dùng tình yêu và sự chung thủy lóe mù mắt ngân hà.

Từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh, giữa đường dừng lại vả mặt vài nhân vật phụ không biết trời cao đất dày. Cuối cùng kết hôn với nhân vật chính thụ là thượng tướng trẻ nhất Đế quốc. Hai trùng tay trong tay đá phản diện, mở ra thời đại mới.

Tóm lại là đọc giải trí lắm.

Mặc dù có vài chỗ tiết tấu hơi vớ vẩn... 

Nghĩ đến đây, tôi khẽ dừng lại.

Điểm mấu chốt là thời gian hiện tại. Chỉ với vài câu từ quả cầu kia, tôi không thể xác định được đây là mốc thời gian nào trong [ Cõi mộng huy hoàng ]. Ai biết phòng nghiên cứu rách nát này đã bị bỏ hoang bao lâu.

Chưa kể, ký ức của tôi không hề có cảnh tượng nào tương tự với hoàn cảnh bây giờ.

Ý tôi là, tôi không hề biết bản thân đang ở đâu.

Không có miêu tả, không có tiêu chí rõ ràng. Nếu có tương xứng, thứ duy nhất tôi thấy khá hợp với tình cảnh này là một, hai câu mô tả mơ hồ về không rõ về lỗ đen trong cuốn sách ấy.

Những lỗ đen không rõ.

Cánh cổng giáp ranh với thế giới của các loại sinh vật vũ trụ tàn bạo, kẻ thù của trùng tộc. Cũng là nguyên nhân gây ra những trận bão điện từ, cuốn những hành tinh nhỏ vào trong đó.

Những hành tinh nhỏ sau đó sẽ bị rút hết tài nguyên rồi chia năm xẻ bảy trong lỗ đen. Hoặc nếu có hành tinh nào lành lặn thì cũng trở thành hành tinh chết.

Không có ghi chép nào về việc thám hiểm lỗ đen mà sống sót trở về. 

Đây rõ ràng là một vấn đề rất chí mạng.

Nếu đây thực sự là một hành tinh chết, vậy thì cơ hội tìm thấy cứu viện gần như tiếp cận với không.

Hành tinh chết không có tài nguyên, tương đương với không có giá trị, sẽ bị vứt bỏ.

Nơi này không thích hợp cho bất kỳ hình thức sinh sống nào. Điều kiện quá tệ, đến một tách trà thơm cũng không có.

Mà nếu có bị tìm được, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Không giống như nhân vật chính, tôi không phải xuyên hồn vào trùng nào đó mà là xuyên cả người qua.

Vâng, tôi vẫn là một con người.

Vậy nên nếu bị tìm được, kết thúc của tôi sẽ là trong lồng thú cưng kỳ lạ hoặc trên bàn mổ của phòng nghiên cứu nào đó.

Nói đơn giản, tôi xong rồi.

Thật điên rồ.

Tôi chống cằm trầm ngâm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Bầu trời bên ngoài mờ mịt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tôi biết rõ, nếu nhiều ngày không ăn uống gì, cơ thể sẽ suy kiệt.

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc rổ có bảy quả trứng, rồi lại nhìn ra ngoài nơi cát bụi cuồn cuộn.

"..." Được thôi.

Tôi điềm tĩnh đứng dậy, cầm lấy cây gậy sắt đã được đập nhọn một đầu, thử dùng lực đâm vào thân cây khô gần đó.

Thứ kim loại kỳ lạ này cũng là do tôi tìm được trong đống đổ nát của phòng thí nghiệm. Bình thường thì mềm mại, có thể bị uốn cong dễ dàng. Nhưng khi tác động một lực mạnh, nó lại trở nên cứng rắn đáng kinh ngạc. Ngay cả với thể chất tầm trung của tôi, chỉ cần dùng hết sức cũng có thể xuyên thủng một thân cây khô.

Chất 'rắn' phi Newton chăng?

Phải nói, vật liệu của trùng tộc không tệ đâu.

Nhìn vết đâm trên thân cây, tôi khẽ gật đầu hài lòng, sau đó mới bình thản chống gậy, bước ra khỏi căn phòng kim loại chật hẹp.

_

Vùng đất hoang vu có gì có thể ăn được?

Dựa trên kinh nghiệm và kiến thức cá nhân, tôi có thể đưa ra một số suy đoán hợp lý: thực vật, thú hoang, bò sát, chim và trứng chim.

Nhưng đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Tôi không rõ động vật và bò sát ở đây có gì khác với Trái Đất hay không, còn thực vật thì... Chưa ai dám khẳng định rằng thứ xanh mướt mọc lên giữa cả một vùng đất khô cằn kia không chứa độc tố. Vì thế, vài phương án đã bị loại bỏ.

Suốt cả ngày dài, tôi dành phần lớn thời gian để tìm kiếm thức ăn. Dựa theo những gì từng đọc được trong sách và xem trên ti vi, tôi lùng sục trong các bụi rậm, trên cây cao, thu hẹp phạm vi tìm kiếm đến mức tối thiểu.

Cuối cùng, tôi đứng trước một tổ chim trống rỗng.

Lần thứ chín…

Thật đáng tiếc, vẫn chưa có thu hoạch gì.

Nhưng, thân sĩ thì không nên dễ dàng nảy sinh cảm giác buồn bã hay bất lực.

Lặng lẽ kìm lại tiếng thở dài, tôi xoay người, nhảy xuống khỏi cành cây cao.

Gió cát vẫn cuồn cuộn như sóng biển. Tôi đưa tay vuốt lại mái tóc bị rối bởi gió lớn, rồi ung dung tiếp tục hành trình.

Không biết đã bao lâu trôi qua. Tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc mơ hồ, hơi thở có phần rối loạn. 

Đúng lúc này, một âm thanh rất nhỏ đột ngột truyền tới.

Bước chân tôi khựng lại, lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

Tiếng nước nhỏ giọt.

Ngón tay trỏ gõ đều lên đầu cây gậy kim loại, tôi chậm rãi lần theo âm thanh đó.

Đó là một mỏm đá khá lớn, gồ ghề, lẩn khuất rất sâu trong đống cỏ dại cao ngang đầu như cây cỏ lau.

Xung quanh tụ tập một đống bò sát nhỏ lắt nhắt, hình dạng kỳ lạ. Chúng có màu vàng như màu đất, ẩn mình rất khéo.

Chỉ đến khi tôi đến gần, chúng mới giật mình tản ra chạy trốn, khi ấy tôi mới biết chỗ này có nhiều bò sát tụ tập như vậy.

Nơi có sinh mệnh sống tụ tập à.

Tôi nhướng mày, dựa cây gậy chống vào mỏm đá rồi cúi xuống tìm kiếm.

Quả nhiên, ở một góc của tảng đá, tôi tìm thấy một vũng nước nhỏ.

Từng giọt nước trong veo rơi tí tách từ một đầu nhọn của phiến đá trắng, liên tục không ngừng.

Quan sát thêm một lúc, tôi phát hiện thứ nước này là do tảng đá tự sản xuất ra.

"..." Quào.

Cái này thú vị ghê.

Bắt lấy một con bò sát trông giống thằn lằn gần đó. Tôi tiếp một chút nước vào lòng bàn tay, để nó uống thử.

Áng chừng hai mươi phút sau, thấy sinh vật nhỏ này vẫn có thể hoạt động khỏe mạnh thì mới thả đi.

Tôi chỉnh sửa lại vẻ ngoài của mình, thả bước đi xuống mé bên phải gò đất. Cây gậy kim loại bị tôi dễ dàng đập bẹp, uốn cong, nắn bóp thành một túi đựng nước nhỏ lớn bằng hai bàn tay.

Tôi nhấp một ngụm. Không có vị gì lạ. Rồi tiếp tục hứng và đựng đầy nước vào cái túi mèo mó ấy. Xong xuôi thì quan sát xung quanh, ghi nhớ kỹ vị trí của nơi này.

Xem ra hôm nay không phải là không có thu hoạch.

Tôi mang theo túi nước trở về tàn tích của phòng thí nghiệm. Tìm một mảnh kim loại khác giống cái bát, lau sạch sẽ rồi chuyển nước qua. Lại bẻ túi nước tạm thời trở lại thành gậy chống.

Bên ngoài đã tối dần.

Trước mắt đã đảm bảo không thể chết khát được. Nhưng sau một ngày vận động liên tục, thể lực cũng tiêu hao đáng kể. Dạ dày trống rỗng đúng là chẳng dễ chịu chút nào.

Đói lắm ấy. 

Ánh mắt lơ đãng liếc qua rổ trứng đặt trong góc.

Tới lúc đó, tôi chỉ còn có một ý tưởng.

Thôi thì, hôm nay cứ đập một quả ăn lót dạ trước vậy.

Và... Còn tận bảy quả cơ mà.

Thế là, tôi chọn quả trứng to nhất trong rổ, cầm lên.

Hình như thứ này vừa động đậy.

Cũng có thể là ảo giác của tôi.

Cảm giác kỳ lạ.

Tôi nhìn quanh, nơi này không có dụng cụ nấu nướng. Mà đánh lửa thì sẽ tạo khói và ánh sáng, có thể thu hút thứ gì đó đến gần.

Thế nên, tôi quyết định ăn sống.

Đủ loại mảnh kim loại lộn xộn trải khắp phế tích. Tôi lại tìm một cái tương đối tròn làm đĩa.

Rồi đập trứng vào, tách đôi.

Bụp.

Sau đó, bên trong rơi ra một cục lông.

“Pi?”

“...?!”

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play