Mạnh Cẩn Đường cười: “Hàn Sơn rộng lớn như vậy, Vương công tử trước khi vào không hỏi thăm người ta đường đi sao?”
Vương Hữu Hoài lại cười gượng: “Lúc đó hơi vội, đến cả chén trà Triệu bá rót cho ta cũng chưa kịp uống đã đi rồi. Đến khi nghĩ phải tìm người dẫn đường thì đã cách xa trấn.”
Mạnh Cẩn Đường: “…Ra là vậy.”
Với tính cách của Triệu bá, trước khi Vương Hữu Hoài xuất phát chắc chắn ông sẽ dặn dò vài điều về những nơi nguy hiểm trong núi và cách đi để dễ tìm người. Nhưng chàng trai trẻ này chân cẳng tốt quá, lúc tĩnh thì như chó chăn cừu, lúc động thì như chó Husky nên không cho Triệu bá cơ hội dặn dò cẩn thận.
Biết chuyện gì xảy ra rồi, Mạnh Cẩn Đường không hỏi thêm. Nàng mở gói giấy dầu, chia khoai sọ cho Vương Hữu Hoài và Đại Vượn Nhu, ra hiệu cho con khỉ về núi. Rồi nàng vung tay nhẹ nhàng nắm lấy lưng Vương Hữu Hoài nhấc bổng người lên, rồi thả người bay đi, lướt qua những tán cây trong núi.
Vương Hữu Hoài hôm nay trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, mất khoảng một canh giờ để lên núi nhưng chưa đến một khắc đã được đưa xuống núi. Đó là do Mạnh Cẩn Đường xét thấy hắn là người thường không có võ công nên cố ý giảm tốc độ.
Đến chân núi, Mạnh Cẩn Đường buông tay, Vương Hữu Hoài loạng choạng tại chỗ, phải vịn vào thân cây bên cạnh để khỏi nôn khan. Mặt hắn tràn ngập nỗi buồn “Ta quả nhiên chỉ là một kẻ dân thường yếu đuối tay trói gà không chặt”.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Vương Hữu Hoài ngồi dậy chắp tay với Mạnh Cẩn Đường: “Hôm nay nhờ phúc của tiền bối, ta mới có thể nhìn ngắm phong cảnh núi rừng từ trên cao, quả là một trải nghiệm hiếm có.”
Mạnh Cẩn Đường khẽ cười nói: “Vương công tử vất vả đường xa, nếu đã đến bìa trấn sao không về nhà nghỉ ngơi?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT