Mạnh Cẩn Đường nhận lễ vật từ nhà họ Vương, nhưng không nhận lời mời ở lại —— vì 《 Giang Hồ Thanh Vân Lộ 》 đã công bố cả dữ liệu bản đồ nên đổi mới và không nên đổi mới, trước khi đạt cấp 15 nàng đều tính toán tránh xa những bản đồ nhỏ kiểu này.

Khi nàng đi ra cửa thì phát hiện Trần Thâm đang chờ ở góc đường.

Trần Thâm nói rằng hắn mang ơn cứu mạng của Mạnh Cẩn Đường, muốn bày tỏ lòng cảm tạ, nhưng trong túi lại không có gì đáng giá, chỉ có thể đặt một bàn rượu và thức ăn, xin Mạnh Cẩn Đường vui lòng nhận cho.

Mạnh Cẩn Đường khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Không cần đâu.”

Trần Thâm cúi đầu vái dài, vẫn câu nói kia: “Xin cô nương vui lòng nhận cho.”

Tuy rằng quen biết chưa đầy 24 tiếng, nhưng Mạnh Cẩn Đường biết Trần Thâm không phải là người không hiểu chuyện, một câu từ chối đã đến bên miệng, liền đổi thành: “Vậy cũng được.”

Trần Thâm cho người mang bàn tiệc đến thẳng nhà Triệu bá, Mạnh Cẩn Đường ngồi vào chỗ, không động đũa, chỉ nâng chén trà, khẽ chạm môi rồi buông xuống, cười hỏi: “Không biết Trần công tử có gì chỉ giáo?”

Trần Thâm khom người: “Chỉ giáo không dám nhận.” Lấy ra giấy bút vẽ ngay tại chỗ, lát sau, một tấm bản đồ nhanh chóng hiện ra.

Hắn nâng tấm bản đồ vừa vẽ xong, nói: “Cảm tạ cô nương ân cứu mạng, tại hạ không có vật gì đáng giá để báo đáp, liền đem tấm bản đồ này hiến cho cô nương.”

Mạnh Cẩn Đường ghé mắt nhìn thì thấy trên bản đồ không phải một nửa, mà là nguyên cả một tấm.

Trần Thâm giải thích: “Khi bị đám người kia thẩm vấn, tại hạ nói không nhớ rõ đã để đồ vật ở đâu, nhưng lại nhớ rõ chi tiết trên bản đồ, rồi lại nói là có một số chi tiết ở ven rìa không nhớ rõ. Thế là bọn họ liền đem nửa tấm bản đồ còn lại ra để tại hạ tham khảo.”

Mạnh Cẩn Đường liếc nhìn hắn một cái, rồi nhắc lại lời khen ngợi lúc mới gặp mặt: “Trần công tử thật gan dạ.”

Ba người của Quỷ Khóc Trại cho Trần Thâm xem nửa tấm bản đồ còn lại, hiển nhiên không có ý định để hắn sống sót.

Trần Thâm cười nhạt: “Món thịt cá trên bàn tiệc, chẳng qua cũng chỉ là tìm kiếm cơ hội hấp hối mà thôi.”

Mạnh Cẩn Đường quan sát bức họa mới vẽ xong, quả nhiên phát hiện chi tiết trên đó không giống lắm so với tấm bản đồ nàng tìm được trong doanh địa của bọn sơn tặc trước đó.

Nàng hồi tưởng lại giá trị nguy hiểm của khu vực núi non bên kia —— nếu thật sự dựa theo tấm bản đồ tìm được trong doanh địa mà đào bảo, phỏng chừng sẽ tự mình “uy” đến miệng hang ổ quái vật cấp cao, chẳng khác nào biến thành một cái “tiệc đứng di động” tự động di chuyển.

Trần Thâm thở dài: “Chỉ tiếc là đám kẻ cắp kia trong lòng vô cùng cảnh giác, bình thường đều sai thủ hạ đi dò đường.”

Nghe ý tứ trong lời hắn, đám người Văn Ngọc Địch lúc bình thường đào hang cũng không hoài nghi Trần Thâm đưa cho bản đồ giả, chỉ là cảm thấy vận khí của mình không tốt, khó khăn lắm mới có được một tấm bản đồ kho báu, xung quanh lại toàn những nguy hiểm với hệ số cao tương xứng với giá trị của nó.

Mạnh Cẩn Đường mỉm cười: “Cũng may Trần công tử có hiểu biết nhiều về vùng núi xung quanh trấn Hợp Lục.”

Trần Thâm lắc đầu: “Là nhờ có Triệu bá.”

Theo lời Trần Thâm, Triệu bá là một người địa phương đặc biệt thuần túy, từ khi cất tiếng khóc chào đời đến bây giờ, vẫn luôn không rời khỏi nơi này, cho nên đối với tình hình xung quanh đều rất rõ. Ông biết bên nào an toàn có thể đi, bên nào nguy hiểm tuyệt đối không thể đến. Trần Thâm lấy cớ địa hình có chút thay đổi, yêu cầu được nói chuyện với Triệu bá, mới vẽ ra được tấm bản đồ giả tràn ngập nguy hiểm kia.

Mạnh Cẩn Đường nhìn dòng chữ “Hợp Lục trấn Tây Nam phương ××” trên bản đồ, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Nếu địa hình con sông đều có thay đổi… Vậy vị trí của trấn Hợp Lục có phải cũng có biến hóa?”

Triệu bá tuổi cao, giọng nói run rẩy: “Nữ đại vương đoán quả không sai.”

Mạnh Cẩn Đường: “…”

Mạnh Cẩn Đường mặt không biểu cảm: “Không dám nhận, ta họ Mạnh, Triệu bá gọi ta tiểu Mạnh là được.”

Là người có “nhãn quan” nhất trong phòng, Trần Thâm kịp thời “làm mẫu” cho Triệu bá: “Thì ra là Mạnh cô nương.” Rồi nói: “Tại hạ cùng với Triệu bá vốn dĩ tính toán chờ những tên tặc kia chuẩn bị giết người diệt khẩu thì mới nói ra chuyện vị trí thị trấn thay đổi, dù sao địa chỉ cũ của trấn Hợp Lục hiện nay cũng chỉ có người già trong trấn mới biết.”

[Hệ thống: Nhận được bản đồ vô danh vùng ngoại ô Hợp Lục trấn (chính xác) ×1.]

Nhìn dòng chữ nhắc nhở mới hiện ra của hệ thống, Mạnh Cẩn Đường một lần nữa hiểu vì sao trên diễn đàn người chơi thường xuyên lại phát ra tiếng kêu “Đêm nay ta cùng kế hoạch cần thiết đi một cái”.

Điều kiện tiên quyết để lấy được bản đồ chính xác là sau khi xử lý xong đám người của Quỷ Khóc Trại, còn phải cứu vớt những người dân vô tội bất hạnh rơi vào tay kẻ cướp. Nếu nàng không cứu người, thu hoạch được sẽ là một phần bản đồ giả tràn ngập nguy hiểm.

Mạnh Cẩn Đường cất bản đồ cẩn thận, mỉm cười: “Trần công tử suy xét thật chu đáo.”

Trần Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Mạnh cô nương yên tâm, Hoài đệ hiểu rõ trong lòng, sẽ không nhiều lời trước mặt người nhà đâu.”

Mạnh Cẩn Đường tỏ vẻ đồng ý: “Nếu không phải như vậy, Trần công tử e đã không thể dễ dàng rời đi.”

Nếu Vương Hữu Hoài tiết lộ bí mật trước mặt người nhà, mà người nhà họ Vương lại có ý đồ với bảo vật ngoài trấn, Trần Thâm e là không thể thong dong rời đi.

—— Vương Hữu Hoài cũng không rõ Trần đại ca và vị thanh y cô nương đã nói chuyện gì, nếu biết được, chắc chắn sẽ tặng cho vị phu tử đã giáo dục mình không được nói lung tung bí mật của người khác một bao lì xì thật lớn, để cảm tạ đối phương đã bồi dưỡng cho mình những phẩm chất tốt đẹp từ nhỏ.

Trong lúc trò chuyện thức ăn đã nguội, Trần Thâm mang rượu và thức ăn đến bếp hâm nóng lại. Mạnh Cẩn Đường nhìn Triệu bá, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ đặt lên bàn.

Bình sứ đựng ba viên Ngọc Xu Đan, nhưng không phải tác phẩm của Mạnh Cẩn Đường, mà là dược vật hệ thống từ hộp quà mở ra, bất kể chất lượng hay vẻ ngoài đều được đảm bảo.

Mạnh Cẩn Đường: “Lão trượng mỗi tháng dùng một viên, để giảm bớt đau ốm.”

Tuy rằng trình độ thuần thục về y thuật của nàng không tính là quá cao, nhưng nàng chắp vá cũng có thể nhìn ra được, Triệu bá tuổi tác đã thật sự cao, lại bị một hồi kinh hách, ngắn thì hai ba tháng, dài thì không quá mùa xuân năm sau, e là sẽ gặp đại nạn.

Ngọc Xu Đan đối với các loại bệnh tật có năng lực giải trừ nhất định, cũng có thể dùng để áp chế thống khổ do bệnh tật mang lại. Mạnh Cẩn Đường bởi vì Triệu bá đã báo cho nàng lộ tuyến chính xác, nên riêng lấy dược phẩm này tặng.

Triệu bá lắc lắc đầu, giọng khàn khàn: “Chuyện của lão già, lão già tự biết, cô nương không cần phí tâm vô ích. Y thuật của ngài cao minh như vậy, có thể giúp xem cho đứa trẻ nhà Trần kia được không?”

Trần Thâm chân bị thương khá nặng, đi lại hàng ngày thì không sao nhưng một khi chạy nhảy thì sẽ lộ ra dáng vẻ không ổn. Mạnh Cẩn Đường nghe vậy, không nhận lời cũng không từ chối, chỉ cười nói: “Lòng từ ái của lão trượng thật khiến người cảm động.” Rồi nói thêm: “Đồ vật xin cứ nhận lấy, ta nếu đã lấy ra rồi, cũng không tiện lấy lại.”

*

Khoảng 9 giờ tối, Mạnh Cẩn Đường dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, thuận lợi tìm được địa điểm chính xác, sau đó ngồi xổm trên núi nỗ lực đào bới. Nàng vốn dĩ không định làm việc vào buổi tối, nhưng nơi dừng chân của phái Hàn Sơn ở trấn Hợp Lục vẫn có một khoảng cách nhất định. Trong lòng đánh giá một chút việc chạy mấy chục dặm đường núi về nhà ngủ một giấc rồi ngày hôm sau lại chạy mấy chục dặm đường núi đến đây tìm bảo vật sẽ tốn công sức, nên quyết định tranh thủ lúc còn sức lực để làm cho xong việc trước đó…

Trong quá trình đào đất, Mạnh Cẩn Đường phát hiện ra một mẹo nhỏ trong trò chơi —— tập trung nội lực vào vị trí mũi kiếm, sau đó giải phóng nó, có thể tăng tốc độ đào. Tuy nhiên, việc giải phóng lực cần phải điều tiết một chút, nếu quá nhanh sẽ không chỉ dễ làm hỏng độ bền của vũ khí mà còn dễ làm đất bắn tung tóe khắp nơi.

—— Sở dĩ có thể phát hiện ra cách khống chế lực đạo như vậy là bởi vì nàng đã đào sâu gần 6 mét. Ngay lúc Mạnh Cẩn Đường nghi ngờ mình đã định vị sai, tính đổi chỗ khác để đào thì cuối cùng kiếm cũng chạm vào một chiếc hộp đá.

Một chiếc hộp đá rất lớn.

Mạnh Cẩn Đường nhìn qua một chút, cảm thấy chiếc hộp này chiều dài, chiều rộng và chiều cao đều phải trên 3 mét. Đừng nói là cất giấu bảo vật, giấu người cũng đủ.

—— Nếu việc chôn chiếc hộp này là do vị tiền bối kia làm một mình, thì đối phương tuyệt đối là một cao thủ võ lâm khó lường, mới có thể một mình hoàn thành một công trình lớn như vậy.

Hộp đá không khóa, hoặc là nắp của nó đã đủ nặng để ngăn cản phần lớn những kẻ có ý đồ xấu. Mạnh Cẩn Đường tập trung chân khí vào hai lòng bàn tay, từ từ đẩy nắp hộp ra ——

Đêm nay trời quang đãng, ánh trăng trắng sáng không gì che chắn chiếu xuống sườn núi chiếu vào hố đất. Nhờ ánh trăng, Mạnh Cẩn Đường thấy rõ bên dưới nắp hộp vừa mở ra, là một chiếc hộp đá khác có hình dạng tương tự nhưng kích thước nhỏ hơn.

Mạnh Cẩn Đường: “…”

Đây là hộp tàng bảo vật hay *búp bê Matryoshka (búp bê Nga)?

*nè mn:))

Không có gì bất ngờ, bên trong hộp đá mới vẫn là một hộp đá khác —— Mạnh Cẩn Đường tuy rằng mới vào game chưa bao lâu, nhưng đã tìm hiểu trên diễn đàn về sở thích đặc biệt của một số nhân viên thiết kế game. Cho nên khi nhìn thấy chiếc hộp thứ hai, nàng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới có thể giữ được tâm cảnh bình thản khi mở đến chiếc hộp thứ 47.

Bên trong cùng của chiếc hộp có kích thước xấp xỉ tờ giấy A4, độ dày gần bằng cuốn từ điển học sinh thường dùng. Bên trong đặt một quyển sách: 《Minh Di tâm pháp》.

“《Tượng》 rằng: Minh xuống đất trung, ‘minh di’. Quân tử lấy lị chúng dùng hối mà minh.”

Đây là nguồn gốc tên gọi của cuốn bí kíp mới. Mấu chốt nằm ở chữ “hối” kia.

“Hối” mang ý nghĩa che giấu.

—— Che giấu tình hình thực tế của người sử dụng giữa đám đông.

Câu thuyết minh này từng khiến không ít người chơi mới vào nghề hiểu lầm, coi 《Minh Di tâm pháp》 là sách dịch dung. Kết quả khi sử dụng thực tế thì nó lại mở ra giao diện trang bị võ công cá nhân.

《Giang Hồ Thanh Vân Lộ》 là một trò chơi có chiều sâu.

Mạnh Cẩn Đường có kinh nghiệm chơi game khá lâu, cả game offline lẫn online đều từng chơi qua, nên biết đối với các tình huống khác nhau thì cần những cách phối hợp khác nhau. Ví dụ như pvp (player vs player – người chơi đấu với người chơi) và pve (player vs environment – người chơi đấu với môi trường), không thể dùng cùng một bộ kỹ năng và trang bị để đối phó. Nhưng việc mỗi lần đổi cảnh lại phải tự mình chỉnh lại kỹ năng thì rất phiền phức. Công ty game thấu hiểu sự vất vả của người chơi nên đã thiết kế các giao diện kỹ năng khác nhau: khi pvp thì dùng giao diện 1, khi pve thì dùng giao diện 2, khi chạy đồ ở dã ngoại thì dùng giao diện 3… Cứ thế mà suy ra.

《Giang Hồ Thanh Vân Lộ》 tuy không phải game online, nhưng cũng tồn tại nhiều tình huống phức tạp. Tuy nhiên, một người luyện mười bộ kiếm pháp thì rất hợp lý, còn luyện mười bộ nội công thì nghe đã thấy lo lắng cho tình trạng kinh mạch của nhân vật trong game rồi. Cho nên riêng 《Minh Di tâm pháp》 loại võ công này được thiết kế để người chơi có thể phối hợp các kỹ năng khác nhau trên các giao diện nhân vật khác nhau.

“Dụng hối” ý chỉ che giấu những gì muốn che giấu về võ công, “mà minh” lại là biểu hiện những gì muốn biểu hiện về võ công. Người tu luyện 《Minh Di tâm pháp》 có thể kiêm nhiệm nhiều loại nội lực trong đan điền. Đối với họ mà nói, CPU vẫn là CPU, nhưng có thể trang bị những hệ điều hành khác nhau.

—— Kiểu thế giới võ hiệp phản khoa học này ép buộc lý luận vào thực tế, mỗi một chữ đều chứa đựng nỗi thống khổ tột cùng của nhân viên viết truyện.

Sau khi có được bí kíp, Mạnh Cẩn Đường cũng không lập tức học. Nguyên nhân không chỉ vì hiện tại đang ở nơi hoang sơn dã lĩnh, thiếu an toàn, mà còn vì môn tâm pháp này yêu cầu ngộ tính tối thiểu là 45, cho nên thông thường người chơi phải đạt cấp 15 mới có thể tiếp xúc. Với tư chất bình thường của đám người Quỷ Khóc Trại, có lẽ chỉ có thể dùng nó để kê bàn.

Mạnh Cẩn Đường nhìn chằm chằm vào cái hố sâu trên mặt đất, quyết định lấp đất lại.

Nhưng trước khi lấp, Mạnh Cẩn Đường với tâm lý “rảnh cũng là rảnh”, đã sắp xếp tất cả các hộp đá theo thứ tự, và đặc biệt ở chiếc hộp trong cùng, nàng để lại một đồng tiền đồng được khắc chữ.

“Đừng để bị lừa, bên trong hộp thật ra chẳng có gì cả. Tất cả đều là để lừa những kẻ không chịu chăm chỉ luyện công mà chỉ nghĩ đến việc tìm kiếm bảo tàng của người xưa, nhớ kỹ, muốn trở thành cao thủ, muốn làm nên trò trống gì thì đừng theo đuổi những thứ… những thứ vừa nghe đã thấy đầy hơi nước hoa mỹ hão huyền…”

Khi khắc chữ, Mạnh Cẩn Đường không chỉ nói những lời thấm thía mà còn xuất phát từ tấm lòng chân thành  —— trừ phi người dân bản xứ trong trò chơi cũng giống như nàng, có hào quang nhân vật chính kích hoạt nhiệm vụ ở khắp nơi, nếu không đây chính là miêu tả chân thật về đại bộ phận nhân sĩ giang hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play