Chu Liễu Ngọc viết chữ *đại triện.
*Đại triện (大篆) là thể chữ phát triển từ Kim văn, lưu hành vào thời Tây Chu, không thống nhất và có nhiều dị thể ở các nước khác nhau.
Khi thành viên Trầm Mệnh Tư lên đài để trưng bày tác phẩm liếc nhìn nội dung trên giấy của Chu Liễu Ngọc, xác nhận người này dám lên đài thì quả thực có tài năng thư pháp phi phàm.
Ít nhất với phần lớn người ở đây đừng nói viết đại triện, chỉ nhìn thôi cũng khó nhận ra vài chữ.
Vi Sinh Ba đột nhiên nhíu mày: “Đây là《Thạch Đường thiếp》…”
《Thạch Đường thiếp》được cất giữ trong cấm cung, bên ngoài hầu như không có bản gốc lưu truyền. Vi Sinh Ba khó hiểu, làm sao đối phương có thể viết giống như đúc như vậy?
Dù đối phương có thiên phú cao cũng không thể tự nghĩ ra được.
Chu Liễu Ngọc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Chu mỗ thất vọng nghèo túng thiếu kế sinh nhai, ngày thường không tránh khỏi viết thư thiếp kiếm sống, đôi khi lấy giả đánh tráo không phải bản nguyện.”
Vi Sinh Ba ngẩn người, đột nhiên hiểu ra ý của Chu Liễu Ngọc —— nếu nàng ta đoán không sai, câu “lấy giả đánh tráo” ám chỉ rằng《Thạch Đường thiếp》 trong cấm cung thực ra là bản sao do Chu Liễu Ngọc làm, bản gốc thật sự vẫn luôn ở trong tay “Cẩm mang Ngô Câu vạn dặm hành” này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT