Đội tiêu sư hộ tống hàng hóa dù gặp phải bọn cướp hay người của triều đình, đều phải có khả năng giao tiếp và thương lượng. Võ công của họ không phải yếu tố quan trọng nhất.
Chủ thuê Trần Thâm là Hùng Sư tiêu cục —— Mạnh Cẩn Đường liên tưởng đến Bạch Mã tiêu cục ở trấn Hợp Lục, tự hỏi liệu người đặt tên cho các cơ sở này có lấy cảm hứng từ thế giới động vật hay không —— Hùng Sư tiêu cục danh tiếng lẫy lừng trong giới tiêu sư, nơi Trần Thâm ký thác thân mình. Ngỡ đâu cuộc đời tiêu sư cứ thế bình yên trôi qua, nào ngờ sóng gió ập đến, đoàn tiêu bị bọn bịt mặt chặn đường. Không những bị cướp đoạt tài sản, mà phần lớn tiêu sư đều bỏ mạng, riêng Trần Thâm thân mang thương tích ở chân trái. Ngày thường đi đường còn tạm, một khi cùng người động thủ càng hiện rõ sự bất ổn.
Sau sự kiện ấy, Trần Thâm lòng dạ chán chường buông bỏ hết thảy sự nghiệp tại tiêu cục, lại thêm Vương gia sai người đưa tin liền thu xếp hành lý trở về quê quán.
Nghe Trần Thâm kể lại, Mạnh Cẩn Đường đã hiểu sơ qua về cuộc đời đối phương, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao Văn Ngọc Địch lại bắt hắn lên núi.
Trần Thâm: “Tại hạ mang ơn cứu mạng nên không dám giấu giếm điều gì. Thực ra tại hạ cũng không biết rõ lắm, chỉ là nghe bọn cướp nhắc đến.”
Hóa ra, ngày Hùng Sư tiêu cục gặp nạn không phải vì có người nhắm vào số châu báu họ đang vận chuyển. Mà là do một tiêu đầu của họ vô tình có được một nửa tấm bản đồ kho báu do một cao nhân ẩn dật để lại.
Nghe đến bản đồ kho báu, Mạnh Cẩn Đường nghĩ ngay đến bộ xương khô trong động đá, nhưng rồi nàng nhận ra nếu người kia bị thương nặng và chạy trốn đến đó, thì làm sao có thời gian chuẩn bị bản đồ trước được?
Bọn kiếp tiêu vốn biết bản đồ kia là vật trân quý, đoán rằng vị tiêu sư nọ ắt hẳn mang theo bên mình, nên sau khi hạ sát chúng tiện tay lục soát lấy vật phẩm trên người đối phương, còn việc chiếm đoạt số châu báu kia thuần túy là hành động “tiện thể” mà thôi.
Song, bọn kiếp tiêu lại chẳng ngờ được rằng vị tiêu sư kia vốn là người cẩn trọng, đã không mang bản đồ bên mình mà cất giấu nó trong một quyển sách ghi chép phong thổ, tập tục.
Quyển sách nọ do vị tiêu sư mượn từ Trần Thâm, bởi lẽ trong cả tiêu cục chỉ có Trần Thâm là người có nhiều sách vở nhất. Vị tiêu sư kia vốn chỉ định tạm thời che giấu bản đồ, ai ngờ lại gặp phải chuyện chẳng lành.
Về phần Trần Thâm, hắn vốn dĩ chẳng hay biết mình đang nắm giữ một món bảo vật như vậy, còn tờ giấy vẽ khó hiểu kia chỉ đơn thuần là một chiếc thẻ kẹp sách mà vị tiêu sư kia tùy tay kẹp vào khi lật sách.
Trần Thâm suy đoán: “Theo như tại hạ nghĩ, đám người kia hẳn không đoán được bản đồ lại rơi vào tay tại hạ như thế nào.”
Những lời này Vương Hoài Hữu không hiểu rõ, nhưng Mạnh Cẩn Đường lại hiểu.
Bản đồ trên tay Trần Thâm chỉ có một nửa, có thể đám người Văn Ngọc Địch đã may mắn có được nửa còn lại rồi phát hiện ra vị trí kho báu ở gần Hợp Lục trấn. Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Thâm vội vã trở về quê, vậy nên năm xưa tìm không thấy bảo vật, tám chín phần là do bản đồ còn nằm trong tay người này.
Cho nên làm người xử thế tự tin một chút cũng tốt, Mạnh Cẩn Đường nghĩ, chỉ cần vận may đủ tốt thì có thể thông qua suy đoán hoàn toàn sai lầm để tìm ra đáp án chính xác.
Mạnh Cẩn Đường mỉm cười: “Trần công tử thật can đảm, lâm nguy không sợ hãi, cùng bọn kẻ cắp giằng co đến nay.”
—— cách chiếc mũ có rèm che khuất, Trần Thâm không thể nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ thanh y trước mặt, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ còn trẻ tuổi hơn hắn nhiều. Tuy nhiên, trong giới võ lâm có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, tuyệt đối không thể khinh thường đối phương chỉ vì tuổi tác.
Trần Thâm vội đáp lời khiêm tốn, hắn suy đoán ý tứ trong lời nói của Mạnh Cẩn Đường, mơ hồ cảm nhận được một chút nghi ngờ liền vội vàng giải thích: “Đối phương không biết bản đồ trong tay tại hạ được cất giấu ở đâu, Trần mỗ đành dùng lời lẽ dối trá để ứng phó rằng mình đã đánh rơi bản vẽ, nhưng vẫn nhớ rõ nội dung trên bản đồ, có thể vẽ lại cho bọn chúng một bản khác.”
Mạnh Cẩn Đường cười: “Xem ra Trần công tử vẽ cũng rất cẩn thận.”
Vương Hữu Hoài ngẩn người một lúc, mới nhận ra cô nương đối diện nói “cẩn thận” ý chỉ là “thong thả”, không khỏi cảm thán một câu người giang hồ nói chuyện thật uyên thâm, nửa câu cũng có thể mang mười bảy tám tầng ý nghĩa…
Trần Thâm cười khổ: “Tại hạ trì hoãn thời gian cũng đã lâu, mới có thể tạm thời kéo dài được chút ít, nếu không có cô nương đến đây, e rằng chỉ còn hai ba ngày nữa thôi.”
Ngoại thương của Trần Thâm không rõ ràng, nhưng vì kéo dài thời gian mà cũng đã bị tra tấn không ít. Mạnh Cẩn Đường thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, giống như là…
Vương Hữu Hoài: “Trần đại ca bị bọn người xấu kia tra tấn, còn nói đã hạ một loại độc gì đó…”
Mạnh Cẩn Đường duỗi tay bắt mạch, một lát sau nói: “Là hàn độc thông thường, không có gì đáng ngại.”
Đối với các loại độc tố khác nàng chưa chắc đã hiểu rõ, nhưng về hàn độc thì nàng là một người rất chuyên nghiệp.
Vương Hữu Hoài nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói: “Ta biết ngay mà, Trần đại ca nhất định sẽ không sao.”
—— Trong đám người này, chỉ có Vương Hữu Hoài là người có vẻ ngoài thay đổi nhiều nhất, bởi vì mặt sưng phù đến lợi hại, nói một chữ cũng phải dừng lại một chút, nhưng vẫn luôn không thể giữ im lặng, quả thực là dùng cả sinh mệnh để chứng minh cái gì gọi là hữu ái.
Mạnh Cẩn Đường gật đầu: “Ừm, với thể trạng của Trần đại ca, đại khái còn khoảng mười ngày nửa tháng nữa…”
Vương Hữu Hoài: “Là có thể khỏi hẳn sao?”
Mạnh Cẩn Đường nhún vai: “Là có thể bị hàn độc hoàn toàn đánh bại.”
Trần Thâm nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt, cảm thấy lời nói của đối phương có gì đó kỳ lạ —— tuy rằng Mạnh Cẩn Đường phần lớn thời gian đều cố tình làm theo phong cách võ hiệp, nhưng vì sống quá lâu trong thời đại thông tin, nàng luôn có lúc không thể diễn tròn vai…
Vương Hữu Hoài: “…”
Vương Hữu Hoài: “Không biết tiền bối có cách nào giải cứu không?”
Mạnh Cẩn Đường cảm thấy mình đã hiểu lầm về Vương Hữu Hoài, trước kia đối phương còn gọi nàng là nữ hiệp, vừa có việc cầu người đã nhanh chóng đổi thành tiền bối, quả nhiên là hạt giống tốt cho việc giao tiếp cá nhân.
Đám người Quỷ Khóc Trại thường nhóm lửa nấu cơm, Mạnh Cẩn Đường chọn vài đồ đựng sạch sẽ trong doanh trại đặt lên lửa đun nước. Nàng vốn định cứu người xong sẽ đưa đám dân trấn này ra ngoài, nhưng cả bốn người đều yếu ớt như nàng vừa mới xuyên qua, nếu mạnh mẽ đi đường đêm thì chẳng khác nào đưa họ lên đường.
Nước trong nồi sủi từng bọt khí, Mạnh Cẩn Đường thong thả ném dược liệu vào, trông rất nhàn nhã tùy ý.
Vương Hữu Hoài nhìn vị cô nương tự xưng là “rất có nghiên cứu về hàn độc”, nhịn một hồi lâu cuối cùng vẫn không thể không nhỏ giọng nghi ngờ: “Trước khi nấu, có cần rửa qua một chút không?”
Động tác trên tay Mạnh Cẩn Đường khựng lại một chút, suy nghĩ một lát, quyết định giả bộ không nghe thấy.
—— Nàng tự nhận mình đã hái một ít dược thảo ở xung quanh về, nhưng trên thực tế, tất cả những loại cây cỏ được cho vào nồi được lấy trực tiếp từ túi đồ tùy thân của nàng, chúng đều đã được rửa sạch và xử lý từ trước. Mặc dù kỹ năng chế thuốc của Mạnh Cẩn Đường vẫn chưa thuần thục, nhưng điều kiện vệ sinh trong quá trình chế thuốc thì vẫn có thể đảm bảo. Có điều, nàng không thể giải thích một cách cặn kẽ với những người dân bản xứ trong trò chơi lý do vì sao mình lại bỏ qua công đoạn rửa sạch dược thảo…
Trần Thâm tỏ ra rất tự nhiên. Là người từng lăn lộn giang hồ, hắn hiểu rõ các cao nhân luôn có những tính cách riêng. Đừng nói không thích rửa thảo dược, ngay cả việc không thích tắm rửa hay giặt quần áo cũng có. Mỗi lần xuất hiện đều có thể để lại ấn tượng khó phai cho người xem cả về thị giác lẫn khứu giác.
Món đồ Mạnh Cẩn Đường đang nấu được gọi là “Cố Nguyên Thang”. Mỗi ngày nàng đều kiên trì mở hộp quà. Ngoài trang bị và vật liệu, nàng còn nhận được một số 《chế dược bút ký sơ cấp》 hoặc các loại sách thuốc. Theo nội dung được các người chơi trước đây tổng kết, ngoại trừ lần đầu tiên đọc 《 chế dược bút ký sơ cấp》 chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được phương pháp chế tác Hồi Xuân Đan, Ngọc Xu Đan và Hoạt Lạc Đan, những nội dung lĩnh ngộ sau đó đều rất ngẫu nhiên. Giống như nàng đã từng bước lĩnh ngộ được các bước chế tác Cố Nguyên Thang, Thối Âm Tán và Trấn Dương Tán.
Cố Nguyên Thang và dược vật trung cấp Cố Nguyên Đan đều là vật phẩm cùng loại, có tác dụng tạm thời tăng cường thuộc tính thể chất và nâng cao lực phòng ngự. Vì không dễ mang theo sử dụng, dược hiệu thật ra cũng không khác biệt lắm so với Cố Nguyên Đan, nhưng yêu cầu đối với thuật chế dược của người chơi không cao như vậy.
Còn Thối Âm Tán và Trấn Dương Tán thì lần lượt được dùng để giải trừ hàn độc và liệt độc thông thường, đối với loại độc mà Mạnh Cẩn Đường đang mắc phải thì không có tác dụng.
Bốn vị dân bản xứ trước mắt bị đám người Quỷ Khóc Trại tra tấn đến không nhẹ, Mạnh Cẩn Đường vốn định trực tiếp chế tác giải dược, nhưng Thối Âm Tán về hình thức giải độc lại đi theo con đường lấy độc trị độc, xét đến lực phòng ngự bạc nhược của Trần Thâm hiện tại, nàng quyết định giúp người tạm thời nâng cao thể chất, tránh cho một bộ giải dược xuống, bản thân mình liền hoàn thành sự nghiệp giết người diệt khẩu còn dang dở của ba tên trại chủ Quỷ Khóc Trại kia.
Trong lúc nấu thuốc, Mạnh Cẩn Đường tiện tay giúp Vương Hữu Hoài đang bị thương ngoài da đơn giản chữa trị một chút —— cũng may mặc kệ là gãy xương hay xuất huyết bên trong, chỉ cần không kiểm tra đo lường ra “một luồng nội lực kỳ dị xoay quanh không đi” loại trạng thái đặc thù này, đều bị trò chơi thống nhất quy nạp tới hàng ngũ ngoại thương, người chơi sau khi lĩnh ngộ y thuật tự nhiên liền nắm giữ một ít thủ pháp trị liệu ngoại thương.
Gió đêm cực kỳ lạnh, Mạnh Cẩn Đường thấp giọng ho khan hai tiếng.
Trần Thâm: “Cô nương bị thương?”
Mạnh Cẩn Đường nghe vậy, cách mũ che mặt nhìn Trần Thâm một cái.
Trên người nàng không có vết máu, đối phương nghe thấy tiếng ho khan, phản ứng đầu tiên không phải đoán là bệnh mà đoán bị thương, quả nhiên người từng du lịch một thời gian trên giang hồ.
Mạnh Cẩn Đường lại ho khan vài tiếng, mới chậm rì rì nói: “Không sao.”
Nàng hôm nay cùng người luân phiên động thủ, nội lực tiêu hao không ít, thêm nữa hàn độc trên người lại có dấu hiệu trỗi dậy nên trông nàng mới có vẻ bệnh tật như vậy. Mạnh Cẩn Đường xuyên không đến đây đã vài tháng, sớm cũng đã quen với tình huống này nên cũng không để ý lắm.
[Hệ thống: Luyện chế thành công Cố Nguyên Thang (hạ phẩm), nhận 10 điểm kinh nghiệm.]
Mạnh Cẩn Đường: “…”
Nàng nhìn dòng chữ thông báo của hệ thống, thật muốn đem cái dấu ngoặc kép kia cạy ra.
—— Trong trò chơi, dược vật thông thường đều là trung phẩm, loại đặc biệt xuất sắc mới được coi là thượng phẩm, còn hạ phẩm thì không chỉ vẻ ngoài trông hơi kỳ quái mà dược hiệu cũng bị giảm đi ít nhiều.
Mạnh Cẩn Đường múc Cố Nguyên Thang ra bát rồi lay tỉnh Lâm Tam, bảo bọn họ nhanh chóng uống thuốc. Bốn người này đều là dân trấn bình thường, không có nội lực hỗ trợ thúc đẩy, dược hiệu phát huy sẽ chậm hơn một chút.
Trần Thâm trước tiên múc một chén đưa cho Triệu bá, sau đó lại chia cho Vương Hữu Hoài cùng Lâm Tam mỗi người một chén, phần còn lại mới để dành cho mình.
Vương Hữu Hoài trên người vốn có không ít vết thương, sau khi được Mạnh Cẩn Đường đắp thuốc Kim Sang Tán cho, không những cầm được máu mà những chỗ sưng đỏ thối rữa trước kia cũng không còn khó chịu nữa. Biết mình may mắn khi gặp được nhân vật không tầm thường, hắn lập tức không để ý đến mấy nguyên liệu còn chưa rửa kia, chờ thuốc nguội một chút là ngửa cổ uống sạch không còn một giọt.
—— Cố Nguyên Thang phát huy tác dụng đối với Mạnh Cẩn Đường mà nói thì rất chậm, nhưng trong mắt những người dân bản xứ bình thường không có căn cơ võ học gì thì có thể nói là “thấy bóng dựng sào” (ý chỉ hiệu quả rất nhanh). Lâm Tam cảm giác thân thể vừa đau vừa lạnh rất nhanh liền ấm áp lên, chân tay cũng có sức lực, trong đầu càng hiện lên cả vạn cái “thiếu niên gặp nạn được cao nhân giải cứu sau đó truyền thụ võ công” theo kiểu kịch bản thoại bản kinh điển.