- Thiên Tôn hiểu từng chân tơ kẽ tóc.

Trần Đạo Huyền cũng không giấu diếm:

- Chúng ta quả thật chiếm lĩnh mấy tiểu yêu quốc ở Chân Yêu giới, đối với

chuyện giới yêu nuôi nhốt nhân tộc, dĩ nhiên cũng có nghe thấy qua.

- Hừ! Những nhân tộc này đều là hậu duệ của tu sĩ nhân tộc ta trong thời

thượng cổ, khi đó đại chiến bị giới yêu bắt đi từ Phượng Vẫn giới về sinh sôi

hậu đại.

Nói tới đây, hàn quang trong mắt Ngân Dực thiên tôn bắn ra bốn phía, chẳng

trách lúc trước hắn xuống tay với những giới yêu cấp thiên tôn kia lại tàn nhẫn

như vậy.

Từ vẻ mặt Ngân Dực thiên tôn lúc này có thể nhìn ra, hắn hận giới yêu Chân

Yêu giới đến mức nào.

- Ngân Dực huynh.

Ngũ Hà thiên tôn nhỏ giọng nhắc nhở, sát khí trên người Ngân Dực thiên tôn

chậm rãi thu liễm, lập tức nhắm mắt không nói nữa.

Ngũ Hà thiên tôn nhẹ nhàng ho khan, tiếp tục nói:

- Bởi vì chúng ta quyết định đặt căn cơ nhân tộc ở Quảng Nguyên giới, cho

nên mấy chục vạn năm nay, thái độ của chúng ta đối với Phượng Vẫn giới chỉ

có một, đó chính là tác thủ!

Hắn thở dài nói:

- Ta biết, ngươi thân là tu sĩ Phượng Vẫn giới, nói vậy nội tâm từng vô cùng

bất mãn đối với chúng ta, thậm chí căm hận, vì sao Phượng Vẫn giới nhiều tài

nguyên như vậy, nhưng tu sĩ phổ thông lại sống quá gian khổ, ngay cả tài

nguyên tu hành cũng không có. Ngươi đoán không sai, phần lớn những tài

nguyên này đều bị chúng ta thu hoạch, thậm chí là thiên tài đứng đầu Phượng

Vẫn giới đều bị chúng ta hấp thu đi.

Trần Đạo Huyền đột nhiên nghĩ đến một khi tu sĩ Phượng Vẫn giới đột phá

đến Nguyên Thần kỳ, thì bị cưỡng chế đi tới chiến trường vực ngoại Lưỡng

Giới Uyên phục dịch.

Nghĩ lại, mục đích làm như vậy cũng không phải vì một chút chiến lực

Nguyên Thần đạo quân này, mà là chọn ra thiên tài đỉnh tiêm từ Phượng Vẫn

giới!

Phải biết rằng, có thể tu hành đến Nguyên Thần kỳ trong hoàn cảnh tài

nguyên cằn cỗi như Phượng Vẫn giới, thiên tư của người đó chắc chắn phải xuất

sắc, nhất là thiên tư của tu sĩ xuất thân không phải từ đại tông môn thì lại càng

thêm xuất sắc.

ế ầ ề ế

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền biết, sự thật đúng như Ngũ Hà thiên tôn nói,

ý nghĩa tồn tại của Phượng Vẫn giới chính là nơi thu hoạch tài nguyên và vận

chuyển nhân tài trong nội vực Lưỡng Giới Uyên.

Nếu hắn đoán không sai, chân chính hạch tâm của tu sĩ nhân tộc hẳn là

Quảng Nguyên giới!

Ngũ Hà thiên tôn nhìn Trần Đạo Huyền cúi đầu không nói gì, nói:

- Thế nhưng, chúng ta không còn cách nào khác, Chân Yêu giới liên tục thôn

phệ Phượng Vẫn giới, quá trình này không thể nghịch chuyển. Mặc dù có trận

pháp do thượng cổ Chân Tiên bày ra ngăn cản, nhưng cũng chỉ là trì hoãn tốc độ

Chân Yêu giới cắn nuốt, mà lại không ngăn được Chân Yêu giới thôn phệ.

Chiếu theo tốc độ này, sớm muộn gì cũng có một ngày Phượng Vẫn giới bị

Chân Yêu giới cắn nuốt hoàn toàn, chúng ta không có khả năng coi Phượng Vẫn

giới là căn cơ phát triển!

Trần Đạo Huyền có thể cảm giác được, đây là những lời từ trong tâm can

của Ngũ Hà thiên tôn.

Trong chuyện này, Thiên Tôn của nhân tộc tuyệt đối không có tư tâm.

Nếu không, bọn họ không có khả năng từ bỏ Phượng Vẫn giới có thế giới vị

cách cao hơn, mà lại đi lựa chọn Quảng Nguyên giới kém hơn một bậc làm căn

cơ.

- Ta nói với ngươi những điều này, chỉ để cho ngươi biết, tất cả những gì

chúng ta làm đều là để có thể làm cho nhân tộc...tiếp tục kéo dài, tất cả cũng chỉ

là lựa chọn bất đắc dĩ!

Trong giọng nói Ngũ Hà thiên tôn đan xen một tia bi thương.

Hắn biết, vì kế hoạch kéo dài nhân tộc, nhân tộc và tu sĩ Phượng Vẫn giới trả

giá quá nhiều, nhưng tu sĩ Lưỡng Giới Uyên nội vực bọn họ không trả giá nhiều

sao?

Là chủ lực tuyệt đối trấn thủ chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên, hàng

năm tu sĩ nội vực thương vong thảm trọng, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng vì đại nguyện vọng kéo dài nhân tộc, không ai lùi bước.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều tu sĩ xuất thân nội vực chướng mắt tu sĩ

Phượng Vẫn giới.

Trong mắt những tu sĩ nội vực này, tu sĩ Phượng Vẫn giới chỉ biết vì tư lợi

bản thân, tham sống sợ chết.

Nhưng ở trong mắt tu sĩ Phượng Vẫn giới, tu sĩ nội vực cướp đoạt quá nhiều

tài nguyên của bọn họ, còn thường xuyên trào phúng bọn họ sợ chết.

Ở Quảng Nguyên giới, mâu thuẫn giữa tu sĩ xuất thân Phượng Vẫn giới và tu

sĩ xuất thân nội vực là vô cùng trầm trọng.

Nhưng vì chống lại giới yêu, song phương lại có thể buông bỏ thành kiến.

Cao tầng nhân tộc cũng vô cùng rõ ràng tình huống này, nhưng chỉ cần

không nháo quá phận, bình thường đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

ấ ẫ

Ví dụ như Ngũ Hà thiên tôn chính là tu sĩ xuất thân Phượng Vẫn giới, mà

Ngân Dực thiên tôn thì xuất thân từ nội vực, sau lưng còn có một thế lực đỉnh

tiêm.

Ngũ Hà thiên tôn xuất thân Phượng Vẫn giới, hiển nhiên sau lưng không có

thế lực đỉnh tiêm nào. Đây cũng là nguyên nhân hắn có thể dễ dàng giao danh

ngạch này cho Trần Đạo Huyền.

- Nói lâu như vậy, vẫn chưa nói cho ngươi biết danh ngạch này là gì.

Ngũ Hà thiên tôn lắc đầu:

- Danh ngạch này là một cọc cơ duyên có thể làm cho tu sĩ Nguyên Thần

nhanh chóng đột phá đến Độ Kiếp kỳ!

- Cái gì?

Trần Đạo Huyền vẻ mặt kinh hãi:

- Thế nhưng, ta mới Thế Giới cảnh tầng thứ ba, cách Độ Kiếp kỳ còn xa!

- Không quan trọng!

Ngũ Hà thiên tôn cười nói:

- Nhân tộc ta có thể chống đỡ ở Lưỡng Giới Uyên mấy chục vạn năm, ngoại

trừ phòng tuyến trận pháp do thượng cổ Chân Tiên lưu lại ra, nguyên nhân trọng

yếu nhất chính là cơ duyên mà ta nói này. Chính là bởi vì có nó, tu sĩ nhân tộc ta

mới không ngừng sinh ra tu sĩ Độ Kiếp, mới có thể bảo vệ được phòng tuyến!

Đến lúc này, Trần Đạo Huyền rốt cục cũng biết được, vì sao tu sĩ nhân tộc có

thể giằng co với giới yêu mấy chục vạn năm.

Cho dù giới yêu dù vô dụng đến thế nào đi nữa, thì nó cũng có thể không

ngừng sinh ra chiến lực Chân Tiên, trong khi tu sĩ nhân tộc lại khác.

Độ Kiếp thiên tôn của nhân tộc ra khỏi các đại tiên thành do thượng cổ Chân

Tiên chế tạo, người sở hữu chiến lực cấp Chân Tiên thì chỉ có thể đếm trên đầu

ngón tay.

Nói cách khác, loại tu sĩ Độ Kiếp đạt tới chiến lực Chân Tiên như Ngân Dực

thiên tôn, cả nhân tộc đều không có mấy vị, vô cùng hiếm thấy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân tộc không nỡ an bài Ngân Dực thiên

tôn đến đảm nhiệm vị trí trấn thủ tiên thành, bởi vì làm như vậy là cực kỳ lãng

phí chiến lực của Ngân Dực thiên tôn.

Loại tu sĩ Độ Kiếp hiếm thấy như Ngân Dực thiên tôn, thích hợp làm lực

lượng cứu viện đột kích hơn.

Ví dụ như lần này, chính là bởi vì có hắn cứu viện, Dao Quang thành mới

được bảo trụ.

Nếu không, mặc dù Trần Đạo Huyền có hơn 2000 con trùng binh ngũ tinh

thì cũng không có khả năng ngăn cản được một vị giới yêu cấp Chân Tiên.

Vẫn là câu nói kia, một khi chênh lệch thực lực lớn đến trình độ nhất định,

số lượng liền mất đi ý nghĩa.

ầ ề ể ế

Trần Đạo Huyền có thể dùng 1000 con trùng binh ngũ tinh vây giết Kim

Bằng thần tướng, nhưng nếu là chống lại Yêu Đình đế sư, chỉ sợ còn không phá

vỡ được phòng ngự của đối phương.

Đó là chênh lệch.

Trừ phi Trần Đạo Huyền có thể nắm giữ một đám trùng binh cao cấp, đều có

chiến lực cấp thiên tôn.

Nhưng loại trùng binh này, sao có thể dễ thăng cấp như vậy.

Lần này Trần Đạo Huyền gặp phải yêu triều siêu lớn, cũng phải thiên tân vạn

khổ mới lấy được hơn 3000 vạn thi thể giới yêu, nhưng muốn có được một cơ

hội giống như vậy lần thứ hai, thì không biết phải đợi đến tháng năm nào.

Ngũ Hà thiên tôn nhìn Trần Đạo Huyền:

- Ta chỉ muốn biết, ngươi có muốn đi tới Quảng Nguyên giới cùng ta hay

không?

Một bên, Ngân Dực thiên tôn cũng mở mắt ra, nhìn về phía Trần Đạo

Huyền.

Trần Đạo Huyền nhìn về phía hai người, gật gật đầu nói:

- Nguyện đi theo Thiên Tôn!

- Được!

Ngũ Hà thiên tôn vui mừng gật đầu.

Ngũ Hà thiên tôn xuất thân từ Phượng Vẫn giới cho nên biết rất rõ, tu sĩ

Phượng Vẫn giới trời sinh đã vô cùng phản cảm đối với cách làm của nội vực

Lưỡng Giới Uyên, dù sao cũng không ai hy vọng mình là bên bị hy sinh.

Ngay cả khi sự hy sinh này là sự lựa chọn tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play