Cùng lúc đó.

Động thiên thế giới nơi tu sĩ Thương Châu đang ở.

Trên đỉnh núi tuyết.

Một đôi tu sĩ trẻ tuổi như thần tiên quyến lữ, đang đứng trên ngọn núi tuyết,

nhìn kỳ cảnh một khu rừng xanh dưới chân núi.

Hai loại cảnh sắc cực đoan Đông Hạ, dưới tác dụng của trận pháp lực, kỳ dị

hiện ra trước mặt hai người.

- Thật là đẹp!

Nhất thời.

Lạc Li nhìn cảnh đẹp trước mắt, không thể không bị say mê.

Trần Đạo Huyền nhìn theo ánh mắt Lạc Li, rừng rậm và núi tuyết giao hòa,

quả thật có một loại thú vị khác lạ.

Cảm thán này của Lạc Li làm cho hắn không khỏi nhớ trước đây khi hắn đi

đến Xuất Vân quốc, suy nghĩ tương lai nhất định phải đi du lịch quanh Tiên Vân

Châu.

Trần Đạo Huyền cười gật đầu nói:

- Cảnh sắc động thiên thế giới dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là do con

người đã sửa đổi qua mà thôi, nào bằng được Tiên Vân Châu xinh đẹp vô tận.

- Tiên Vân Châu...

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Li toát ra một chút say mê:

- Đã lớn như vậy rồi, ta còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Tiên Vân Châu

đâu. Lần trước đi Trấn Nam Quan, ta cùng Đạo Liên muội muội trực tiếp cưỡi

truyền tống đại trận của Càn Nguyên Kiếm Tông, cho nên không thể lưu ý cảnh

sắc Tiên Vân Châu.

Nghe nói như thế.

Trần Đạo Huyền không khỏi sinh ra một tia áy náy.

Có vẻ như kể từ khi hắn xác định mối quan hệ với Lạc Li, hắn chưa từng

làm trọn vẹn trách nhiệm với nàng.

Không phải tu luyện, thì là xử lý tộc vụ, hoặc là tham gia chiến tranh Xuất

Vân quốc.

Tóm lại, thời gian hắn thực sự dành cho Lạc Li, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Lạc Li luôn ở đó lặng lẽ chờ đợi hắn, không chút oán hận nào.

Nhìn mặt bên tuyệt mỹ của Lạc Li, Trần Đạo Huyền không khỏi thốt ra:

ể ế ẫ

- Đợi đại điển mừng công kết thúc, ta sẽ dẫn nàng đi Tiên Vân Châu xem

một chút, có được không?

- Thực sự?

Lạc Li nghe nói như thế, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ

kích động.

Có thể cùng ái lang sớm chiều chung tay cùng nhau đi du lịch, là tâm

nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của Lạc Li, thậm chí còn kích động hơn cả

việc nàng thành tiên.

Nhìn thấy bộ dáng kích động này của Lạc Li, trái tim Trần Đạo Huyền

không khỏi mềm nhũn, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc của đối

phương, ôn nhu nói:

- Đương nhiên là thật, có khi nào ta lừa gạt nàng chưa.

Ai ngờ Lạc Li không nể mặt Trần Đạo Huyền chút nào, trừng mắt đẹp nói:

- Ai nói ngươi chưa từng lừa ta, trước kia ngươi luôn lừa ta, nói là sẽ ở trong

tộc bồi ta, kết quả lại luôn bỏ lại ta, một mình lang bạt bên ngoài.

Nói rồi, Lạc Li cúi đầu, cảm xúc có chút sa sút.

Biểu tình trên mặt Trần Đạo Huyền hơi chậm lại, hắn rõ ràng, từng câu từng

chữ mà Lạc Li nói là thật.

Hắn quả thật đã làm như vậy.

Mặc dù trong suy nghĩ của hắn, trên đường đi, tình cảnh mà hắn phải đối

mặt là quá nguy hiểm, mang theo Lạc Li, thực sự có chút vướng víu.

Nhưng Lạc Li là một người sống, nàng không phải là con rối của Trần Đạo

Huyền.

Nếu nói tới nguy hiểm, năm đó ở Vạn Tinh Hải, Lạc Li theo tộc nhân di

chuyển chinh chiến khắp nơi, một đường gặp phải không biết nhiêu nguy hiểm,

so với đi theo Trần Đạo Huyền, nguy hiểm còn lớn hơn nhiều.

Đó mới gọi là ăn bữa nay lo bữa mai chân chính.

Nhưng Lạc Li có lùi bước?

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền nắm chặt bàn tay của Lạc Li, sắc mặt kiên

định nói:

- Ta cam đoan, sau này mặc kệ ta đi đâu nữa, thì đều sẽ mang theo nàng.

Ai ngờ Lạc Li lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc lắc.

Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Trần Đạo Huyền, ôn nhu nói:

- Ta biết, ngươi một đường đi tới nay đã gánh vác quá nhiều, kỳ vọng của

tộc nhân, đạo đồ của bản thân, kể cả ta... Tất cả đều giống như là gánh nặng đặt

trên người ngươi. Ta không thể giúp ngươi bất cứ điều gì, nhưng cũng không

muốn trở thành gánh nặng của ngươi, Trần Lang...

ẩ ầ ắ ầ ề ế

Lạc Li ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của nàng và Trần Đạo Huyền tiếp xúc với

nhau:

- Ta chỉ muốn ngươi biết, dù sao, ta sẽ luôn luôn ở đây chờ đợi ngươi, ngay

cả khi chờ mãi tới cuối đời.

- Đồ ngốc, tất cả chúng ta đều sẽ thành tiên, ở đâu ra điểm cuối cùng của

sinh mệnh đây?

Trần Đạo Huyền xoa xoa đầu nhỏ của đối phương, cưng chiều nói.

Nghe vậy.

Lạc Li thuận thế vùi đầu vào trong ngực Trần Đạo Huyền, hai tay dùng sức

ôm chặt Trần Đạo Huyền, thật lâu không muốn nói chuyện.

Lời lẻ hào hùng thành tiên trong miệng Trần Đạo Huyền, Lạc Li chưa bao

giờ nghĩ tới.

Tuy nói Lạc Li thiên tư không tầm thường, phóng tầm mắt vào quần thể tu

sĩ, cũng có thể gánh nổi một cái danh thiên tài.

Nhưng đã có mấy chục vạn năm Phượng Vẫn giới chưa từng có người đột

phá đến Đại Thừa chân tiên.

Lấy thiên tư của Trần Đạo Huyền, đích xác có sức mạnh để nói chuyện

thành tiên, nhưng đối với Lạc Li mà nói, hai chữ thành tiên quá mức hư vô mờ

mịt.

Nàng chỉ hy vọng khi nàng còn sống sẽ được ở bên cạnh người yêu của

mình, mỗi ngày, mỗi giờ đều ở bên cạnh người yêu.

Nếu có thể như vậy, cho dù tương lai đi đến cuối cùng thọ nguyên, sinh

mệnh qua đi, nàng cũng sẽ không có bất kỳ hối tiếc nào.

Ngay khi hai người dựa vào nhau, lặng lẽ ôn tồn.

Một đạo độn quang bay từ xa đến, nhanh chóng chạy tới về phía hai người.

Cảm nhận được có người đến.

Lạc Li vội vàng buông tay ra, đứng sang một bên.

Trần Đạo Huyền thì nhìn về phía Trần Đạo Liên một đường phóng nhanh mà

đến, cười nói:

- Là đại điển mừng công bắt đầu sao?

- Chính xác.

Độn quang hạ xuống, Trần Đạo Liên đầu tiên là nhìn Lạc Li, lập tức lại nhìn

về phía Trần Đạo Huyền, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:

- Tộc trưởng, là Phi tông chủ tự mình sai người đến mời tộc trưởng ngài. Phi

tông chủ còn cho người mang đến một câu nói, nàng đã chuẩn bị xong, xin tộc

trưởng ngài yên tâm.

- Ừ.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía Lạc Li bên cạnh:

- Đi thôi, chúng ta cùng nhau tới!

- Được.

Lạc Li cười nhạt.

......

Khoảng một canh giờ sau.

Không gian bích lũy của động thiên thế giới chậm rãi mở ra, từng đạo độn

quang nhảy ra từ không gian bích lũy, nhấc lên giữa không trung từng đường

sáng độn quang.

Không chỉ là động thiên thế giới mà tu sĩ Thương Châu đặt chân.

Ở trong động thiên đảo chính của Càn Nguyên Kiếm Tông, vô số đạo độn

quang cũng đang bay về phía Vân Tiêu Cung của Càn Nguyên Kiếm Tông.

Vân Tiêu Cung là đại điện nghị sự cao nhất của Càn Nguyên Kiếm Tông,

cũng là hội trường chính tổ chức đại điển mừng công lần này.

Chẳng qua lần này tu sĩ đến tham gia đại điển mừng công thật sự quá nhiều,

đoán sơ qua cũng đã mấy chục vạn người.

Mà đây chỉ là nhân vật tiêu biểu được các châu tuyển chọn trong các nhóm

tán tu đến tham dự.

Nếu không.

Chỉ riêng đại quân tu sĩ Thương Châu, đã xuất động hơn trăm vạn người rồi.

Hơn nữa số lượng tu sĩ Thương Châu trong các châu Vạn Tinh Hải xuất

binh, bài danh còn ở tương đối phía sau.

Có thể thấy được trong cuộc chiến với Xuất Vân quốc này, hai bên đầu tư số

lượng tu sĩ khủng khiếp cỡ nào.

Tất nhiên.

Quy mô chiến tranh của Càn Nguyên Kiếm Tông và Huyền Thanh đạo minh

nhìn như dọa người, nhưng số lượng nhiều nhất cũng chỉ là quần thể tu sĩ đê

giai Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ.

Mà những quần thể tu sĩ đê giai này, thường là người không có tư cách đến

tham gia đại điển mừng công lần này.

Vì vậy, nếu nhìn lại.

Trong số hơn mười vạn tu sĩ đến tham gia đại điển mừng công, số lượng

nhiều nhất, không ngờ là tu sĩ Tử Phủ kỳ, tiếp theo mới là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Còn

về tu sĩ Luyện Khí kỳ tham chiến nhiều nhất, lại cơ hồ không ai có thể đến tham

gia đại điển chúc mừng lần này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play