- Được rồi, nói chuyện ít thôi.

Vẻ mặt Khương Thành Diệp có chút không kiên nhẫn, hắn nhìn về phía Diệp

Vô Đạo, chất vấn:

- Ta hỏi ngươi, Trần Đạo Huyền rốt cuộc lựa chọn như thế nào?

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Vô Đạo thay đổi liên tục, hắn vội vàng cúi đầu, sợ

hãi nói:

- Bẩm tiền bối, Trần Đạo Huyền kia kiêu ngạo ương ngạnh, chẳng những

không đồng ý gia nhập chúng ta, mà còn động thủ đả thương đám người vãn

bối.

Nghe vậy.

Diệp Dận nhìn Diệp Vô Đạo thật sâu một cái, cái gọi là hiểu con không ai

qua cha, Diệp Dận có chút hoài nghi, Diệp Vô Đạo có thật sự nói rõ ràng lợi hại

trong đó với Trần Đạo Huyền hay không.

Nhưng nghĩ đến thực lực của phe mình, Diệp Dận cũng không có nhiều lời

nữa.

Mặc kệ tính thế nào, phía bọn họ có hai vị chân quân Thế Giới cảnh là Dịch

Thiên Kỳ và Khương Thành Diệp, nhất là Khương Thành Diệp càng là xuất

thân từ tiên tộc thượng cổ Khương gia, không chỉ có thân phận tôn quý, mà một

thân thực lực càng sâu không lường được.

Mà Khương Thành Diệp là thiên kiêu của Khương gia, hiển nhiên cũng nhìn

ra trong lời nói của Diệp Vô Đạo có chút không đúng sự thật.

Nhưng hắn không quan tâm đến điều này.

Trong mắt Khương Thành Diệp, mục đích chuyến đi này không phải là giúp

Diệp Dận đoạt quyền, cũng không phải mời chào Trần Đạo Huyền.

Hắn tới đây chỉ có một mục đích, đó chính là tìm lại tổ vật Khương gia đã

từng mất — Thanh Mộc Đỉnh.

Bản thân Thanh Mộc Đỉnh này cũng không trân quý, dù sao Khương gia đã

có phương pháp luyện chế Thanh Mộc Đỉnh hoàn chỉnh.

Lấy nội tình Khương gia, chỉ là một cái Thanh Mộc Đỉnh tứ giai, Khương

gia muốn luyện chế bao nhiêu là có thể luyện chế bấy nhiêu.

Nhưng Thanh Mộc Đỉnh lưu lạc bên ngoài này lại khác, nghe đồn, cái Thanh

Mộc Đỉnh này chính là do lão tổ Khương gia tự tay luyện chế từ thời thượng cổ,

đối với Khương gia, ý nghĩa tượng trưng của nó đã hơn xa tác dụng thực tế.

Nếu Khương Thành Diệp có thể tìm lại vật này cho gia tộc, nhất định sẽ

được thiên tôn trong tộc thưởng thức.

Đây mới là điều hắn coi trọng nhất.

ắ ế ầ ề ể ầ

Trong mắt Khương Thành Diệp, nếu Trần Đạo Huyền có thể đầu nhập vào

bọn họ, cũng tự mình giao ra Thanh Mộc Đỉnh dĩ nhiên là tốt nhất.

Nếu là không thể, sau khi đánh phục hắn rồi bức bách hắn giao ra vật này

cũng không phải là không thể.

Lấy kinh nghiệm của Khương Thành Diệp nhiều lần tham gia chiến trường

vực ngoại Lưỡng Giới Uyên, đừng nói chỉ là một vị tu sĩ Kim Đan kỳ, dù là tu

sĩ Nguyên Anh kỳ tu vi ngang nhau, có thể được hắn để vào mắt cũng chỉ đếm

trên đầu ngón tay.

Ở Tiên Vân Châu được xưng là tồn tại chân quân đứng đầu, phóng mắt nhìn

chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên, cũng chỉ là mạnh hơn con kiến hôi

một chút mà thôi.

Trong Lưỡng Giới Uyên.

Chủ lực song phương tranh đấu, chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên cùng

giới yêu cấp Yêu Chủ trở lên.

Bởi vì chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ mới có thể ngắn ngủi sinh tồn ở chiến

trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên.

Nếu không chỉ có tu vi Kim Đan, căn bản không cách nào sống sót ở trong

hư không vô tận, bởi vì loại dị chủng như Trần Đạo Huyền dù sao cũng thiên cổ

khó tìm.

Cũng chỉ có chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên mới là nơi tranh

phong chân chính của thiên kiêu.

Những năm gần đây, tuy nói chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên chưa

bao giờ bộc phát đại chiến khốc liệt, nhưng tương tự như tranh đấu giữa Nguyên

Anh chân quân thậm chí là Nguyên Thần đạo quân, thường thấy không hiếm.

Cao tầng hai bên dường như cũng vui vẻ dùng chiến trường vực ngoại

Lưỡng Giới Uyên để bồi dưỡng đệ tử hậu bối.

Chỉ cần không bộc phát đại chiến cấp thiên tôn.

Ở trong mắt lãnh đạo song phương, tranh đấu giữa Nguyên Anh chân quân

căn bản không tính là cái gì. Đây cũng là con đường tất yếu phải đi của tất cả

cường giả Phượng Vẫn giới.

Sắc mặt Khương Thành Diệp có chút không vui, hắn giơ tay lên:

- Được rồi, ân oán giữa ngươi và Trần Đạo Huyền, bổn tọa không có hứng

thú biết. Ta chỉ quan tâm một chuyện, đó là thu hồi tổ vật Thanh Mộc Đỉnh của

tộc ta.

Thấy Diệp Vô Đạo còn muốn biện bạch, Diệp Dận nhẹ nhàng ho khan một

tiếng, cười nói:

- Khương chân quân nói rất đúng.

Dứt lời, trừng Mắt Diệp Vô Đạo một cái, khẽ khiển trách:

- Phế vật vô dụng, còn không lùi lại!

ầ ầ ề

Đầu tiên là bị Trần Đạo Huyền đả thương, hiện lại bị phụ thân quát lớn, Diệp

Vô Đạo chỉ cảm thấy trong ngực có oán khí rất lớn, không nhả ra ngoài không

thoải mái.

Nhưng thực lực lại thấp kém, nơi này căn bản không có đường để hắn biện

bạch.

Đợi đến khi Diệp Vô Đạo đi ra khỏi cung điện.

Khương Thành Diệp nhớ tới cái gì, mặt mang ý cười nhìn về phía Dịch

Thiên Kỳ cùng Diệp Dận, nói:

- Theo bổn tọa biết, Huyền Thanh đạo minh với Càn Nguyên Kiếm Tông là

quan hệ đối địch mà, phải không?

Nghe thấy như vậy.

Sắc mặt Diệp Dận hơi biến đổi, nhưng chợt, hắn khôi phục trấn định, khẽ

cười nói:

- Khương chân quân có điều không biết, tông chủ của bản tông đi ngược lại

với lẽ đời, ở Vạn Tinh Hải chèn ép thế lực gia tộc ta, tăng lên địa vị tán tu, thật

sự làm cho người ta khinh thường. Trước đây mặc dù Dịch minh chủ đối địch

với tông ta, nhưng so với mâu thuẫn giữa hai bên, hắn càng thêm bất bình với

việc Phi Thần Tuyết chèn ép gia tộc tu tiên Vạn Tinh Hải, lúc này mới bỏ qua

hiềm khích chạy tới trợ lực.

- Diệp huynh nói không sai.

Dịch Thiên Kỳ gật gật đầu:

- Lần này trên chiến trường Xuất Vân quốc, Càn Nguyên Kiếm Tông phái ra

tất cả đều là Nguyên Anh chân quân xuất thân từ tán tu, số lượng tán tu chân

quân này tuy nhiều, nhưng thực lực lại vô cùng thấp kém. Thường thường phải

có mấy người mới địch lại được một người của Huyền Thanh đạo minh ta,

không tiếc đại giới bồi dưỡng một đám tu sĩ đồng giai yếu đuối như thế, quả

thực chính là lãng phí tài nguyên hữu hạn của Phượng Vẫn giới.

Khương Thành Diệp xuất thân từ gia tộc tu tiên, bản thân hắn lại nhiều lần

tham chiến ở chiến trường vực ngoại, hắn biết rõ tài nguyên của Phượng Vẫn

giới quý giá cỡ nào.

Trong mắt Khương Thành Diệp, tài nguyên hữu hạn của Phượng Vẫn giới

nên cho tu sĩ có thiên phú xuất chúng sử dụng.

Về phần những tán tu gặp phải chiến tranh liền canh me chạy trốn, thiên phú

lại kém, từ trước đến nay Khương Thành Diệp vẫn luôn khinh thường.

Theo hắn thấy, những tán tu này ngay cả tư cách đi chiến trường vực ngoại

Lưỡng Giới Uyên làm bia đỡ đạn cũng không có tư cách.

Nghe được lời nói này của Dịch Thiên Kỳ, trong lòng Khương Thành Diệp

đối với Dịch Thiên Kỳ cảm quan ngược lại tốt hơn không ít.

Là người quanh năm ở chiến trường vực ngoại, từ trước đến nay Khương

Thành Diệp rất bất mãn đối với tranh đấu giữa các thế lực tu hành Tiên Vân

Châu.

ắ ấ ế ổ

Theo hắn thấy, những thế lực tu hành này thay vì ở trong tổ Tiên Vân Châu

hoành hành, không bằng đi chiến trường vực ngoại giết địch.

Nhưng loại chuyện này, còn không tới phiên một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ

như hắn làm chủ.

Dù sao thế lực tu hành của Tiên Vân Châu phức tạp, cơ hồ sau lưng mỗi

tông môn ít nhiều đều có chút sâu xa với tông môn thượng cổ đỉnh cấp hoặc tiên

tộc thượng cổ.

Nếu Khương gia cưỡng ép tới quản lý, khó tránh khỏi sẽ kích phát những thế

lực tu hành đứng sau tông môn đứng đầu xung đột với gia tộc đỉnh phong.

Cái gọi là kéo một phát mà động toàn thân, không gì hơn thế.

Vì chống đỡ đại địch giới yêu, thế lực đứng đầu Phượng Vẫn giới thật vất vả

mới đạt được nhất trí, mặc kệ nội bộ Tiên Vân Châu tranh đấu, nhưng vẫn một

lòng đóng quân Lưỡng Giới Uyên.

Lúc này mới có sự an ổn bên trong Phượng Vẫn giới.

Bên cạnh đó.

Những thế lực đứng đầu này buông tay nội bộ Tiên Vân Châu tranh đấu còn

có một nguyên nhân, đó chính là hy vọng có thể thông qua những tranh đấu này

để dưỡng cổ, để sàng lọc ra một ít cường giả chân chính.

Phải biết rằng, ở chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên, một Độ Kiếp

thiên tôn có khả năng phát huy tác dụng, thường thường còn mạnh hơn so với

trăm ngàn vị Nguyên Thần đạo quân.

Nhưng con đường tu hành chính là như thế, càng về sau, càng khó dùng số

lượng tu sĩ để bù đắp chất lượng.

Diệp Dận và Dịch Thiên Kỳ thấy sắc mặt của vị thiên kiêu Khương gia này

dần dần chậm lại, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Vị đại lão này không dễ hầu hạ, không chỉ có thực lực cao siêu, bối cảnh

càng mạnh đến rối tinh rối mù.

Lấy bối cảnh và thực lực của Diệp Dận và Dịch Thiên Kỳ, căn bản không

đắc tội nổi.

Hơn nữa sắp tới Diệp Dận còn phải dựa vào đối phương xuất lực, càng thêm

không dám đắc tội đối phương.

Những đạo lý này, trong lòng Khương Thành Diệp cũng rõ ràng, nhưng hắn

không quan tâm chút nào.

Bởi vì Khương Thành Diệp biết, hắn và những người có mặt ở đây đã được

định không phải là người cùng một thế giới.

Mục tiêu của đám người Diệp Dận có thể vẻn vẹn chỉ là trở thành tông chủ

của một tông môn ở Tiên Vân Châu, nhiều nhất bất quá chỉ là đột phá đến

Nguyên Thần kỳ.

Mà Khương Thành Diệp thì hy vọng trở thành Độ Kiếp thiên tôn, và cũng

noi theo tổ tiên tọa trấn Lưỡng Giới Uyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play