Vạn Tinh Hải, tông môn Càn Nguyên Kiếm Tông.

Trước đại trận không gian truyền tống, Phi Thần Tuyết đứng ở trung tâm

đám Nguyên Anh chân quân của Càn Nguyên Kiếm Tông, giống như chúng

tinh bái nguyệt, nhìn trận cơ phía trước không gian truyền tống trận.

Khoảnh khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Bởi vì giờ phút này, bọn họ đang nghênh đón một nhân vật nặng ký của Càn

Nguyên Kiếm Tông – Lâm Vũ chân quân.

Là chân quân đứng đầu đóng quân ở biên quan mấy trăm năm, ở Vạn Tinh

Hải, danh tiếng Lâm Vũ chân quân thậm chí còn lớn hơn cả tông chủ Càn

Nguyên Kiếm Tông.

Thanh danh trong tông môn, so với đám người Tần Trảm, Diệp Dận, cũng

càng thêm vang dội.

Bất kể là người của phe nào, chỉ cần nhắc tới Lâm Vũ chân quân, đều nhịn

không được giơ ngón tay cái lên, trong lòng dâng lên một cỗ kính trọng chân

thành.

- Đến rồi.

Phi Thần Tuyết trang phục lộng lẫy đứng trước đại trận, đôi mắt đẹp khẽ

động, nhẹ giọng nói.

Nghe nói như vậy, vẻ mặt mọi người càng thêm chuyên chú.

Quả nhiên, sau một khắc, trận cơ của không gian truyền tống trận mãnh liệt

sáng lên, một vòng xoáy không gian khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đợi đến khi vòng xoáy không gian tiêu tán, đập vào mắt mọi người là một

thân ảnh khôi ngô.

Phía sau thân hình khôi ngô này, còn có thêm khoảng 300 người nữa.

Tất cả những thân ảnh này đều có một đặc điểm chung, đó là đều mặc linh

giáp, chỉ lộ ra đầu, cả người tản ra một cỗ khí túc sát, vừa nhìn đã biết là tinh

nhuệ bách chiến.

Số lượng đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông mặc dù nhiều, nhưng khi nhìn thấy

những người này, khí thế đột nhiên yếu đi một đoạn.

Đám người phía sau Lâm Vũ chân quân, tu vi không đồng đều, có Luyện

Khí kỳ, cũng có Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ.

Nhìn qua, hẳn là Lâm Vũ chân quân cố ý chọn ra một nhóm tu sĩ tu vi bất

đồng.

Trong những thân ảnh này, nhiều nhất là tu sĩ tu vi Luyện Khí kỳ cùng Trúc

Cơ kỳ.

ố ế ễ ấ

Khi bọn họ bị vô số đệ tử Càn Nguyên Kiếm Tông hành chú chú lễ, tất cả

đều nhịn không được ưỡn lồng ngực lên, một cỗ cảm xúc kích động kiêu ngạo,

trong lòng bọn họ nhộn nhạo ra.

Lâm Vũ chân quân sải bước đi lên trước, hướng Phi Thần Tuyết ôm quyền

thi lễ, lớn tiếng nói:

- Ti chức Lâm Vũ, tham kiến tông chủ!

- Tham kiến tông chủ!

Phía sau, một làn sóng gọn gàng vang vọng bầu trời.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Phi Thần Tuyết lộ ra nụ cười ôn hòa, nàng

bước nhanh lên phía trước, khẽ nâng Lâm Vũ chân quân dậy, thành khẩn nói:

- Lâm Vũ, vất vả rồi.

Lâm Vũ ngẩng đầu lên, phát hiện không chỉ có Phi Thần Tuyết, mà Hô Diên

Trì, Diệp Dận cùng với các điện chủ cơ hồ đều có mặt nghênh đón hắn.

Có thể nói, phô trương và khách sáo cực kỳ.

Lâm Vũ chân quân một lần nữa chắp tay, trịnh trọng nói:

- Đây là ti chức nên làm.

Phi Thần Tuyết gật gật đầu, cái gì cũng không nói.

Rất nhanh, một bữa tiệc chào đón Lâm Vũ chân quân được cử hành bên

trong Càn Nguyên Kiếm Tông.

Theo Lâm Vũ chân quân khải hoàn hồi tông, báo hiệu một hồi đại điển chúc

mừng trước nay chưa từng có, sẽ được triệu tập tại tông môn Càn Nguyên Kiếm

Tông.

Nghênh đón Lâm Vũ chân quân, bày tiệc mười ngày mới dừng lại.

Nhưng bầu không khí sôi nổi trong Càn Nguyên Kiếm Tông lại không

ngưng lại, ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng mãnh liệt. Bởi vì tất cả

mọi người đều biết, lần này Càn Nguyên Kiếm Tông chiếm được toàn bộ lãnh

thổ của Xuất Vân quốc, chắc chắn sẽ dựa theo chiến công của mỗi người mà

phong thưởng.

Kế tiếp, chính là lễ kỷ niệm phân chia lợi ích, sao có thể khiến mọi người

không kích động vạn phần.

Giờ khắc này, vô luận là đệ tử bản tông của Càn Nguyên Kiếm Tông, hay là

thế lực các đại gia tộc phụ thuộc vào Càn Nguyên Kiếm Tông cùng với số

lượng tán tu đông đảo nhất, tất cả đều là bộ dáng trông mòn con mắt.

......

Càn Nguyên Kiếm Tông.

Trong một động thiên rộng lớn.

Động thiên phù không này tiên đảo san sát, trong đó, trung tâm nhất là một

tiên đảo phù không khổng lồ, quần thể cung điện khổng lồ trong mây như ẩn

như hiện.

Bên trong một trong những tiên cung.

- Phụ thân, Lâm Vũ chân quân hồi tông, các trưởng lão tông môn điện chủ

đều lên bái phỏng kết giao với đối phương, vì sao ngài không hề động đậy chút

nào?

Một vị tu sĩ trẻ tuổi trên mi tâm có một đạo thần văn vội vàng nói:

- Nếu Lâm Vũ chân quân cũng bị Phi...

Tu sĩ trẻ tuổi thấy Diệp Dận mặc một thân đạo bào màu tím nhàn nhạt nhìn

hắn một cái, khí thế nhất thời giảm xuống, ngượng ngùng nói:

- Nếu... Nếu Lâm Vũ chân quân bị tông chủ cùng Tần điện chủ bọn họ kéo

qua, vậy cuộc sống của chúng ta lại càng không dễ chịu.

Diệp Dận nhẹ nhàng quạt lư hương trước mặt hắn, ngưng thần hương tản

mát hương thơm nhàn nhạt nhất thời tràn ngập trong cả đại điện, làm cho người

ta cảm thấy tinh thần chấn động.

- Kết giao Lâm Vũ chân quân, chuyện này ngươi không cần lo lắng nhiều

nữa.

Diệp Dận dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vô Đạo:

- Bất quá có một người, ngươi ngược lại có thể đi tới kết giao một hai, nếu

ngươi có thể làm được việc này, ở trong tông môn, vị thế của ta cùng Phi Thần

Tuyết thậm chí sẽ lập tức lật ngược.

- Ai?

- Trần Đạo Huyền.

Diệp Dận thản nhiên nói.

Nghe được cái tên này, Diệp Vô Đạo đầu tiên là sửng sốt, chợt khuôn mặt

vặn vẹo thành một đoàn, răng cắn đến lộp bộp vang lên.

Hắn ồm ồm nói:

- Cha, cho dù con không cần mặt mũi, ăn nói khép nép đi cầu xin người ta,

nhưng Trần Đạo Huyền kia nguyện ý tiếp nhận chúng ta sao? Phải biết rằng, lúc

trước ta đã đắc tội chết với hắn rồi.

Diệp Dận lắc đầu:

- Lúc này lúc kia, hiện giờ toàn cảnh Xuất Vân quốc đã rơi vào trong tay

tông ta. Phi Thần Tuyết lại càng như mặt trời ban trưa, thủ hạ của nàng lại có

chân quân đỉnh cấp tuyệt đỉnh thiên tư như Tần Trảm, bất kể là hiện tại hay

tương lai, đại thế đều ở bên Phi Thần Tuyết. Nhưng... Một tông chủ Càn

Nguyên Kiếm Tông có được quyền lực tuyệt đối, thật là điều mà các đại tiên tộc

Vạn Tinh Hải nguyện ý nhìn thấy sao?

Diệp Dận nhìn Diệp Vô Đạo:

- Đừng quên, Trần Đạo Huyền cũng là tu sĩ gia tộc, sau lưng hắn còn có gia

tộc tu tiên Trần gia Thương Châu.

ầ ằ ắ

Nghe được những lời của Diệp Dận, Diệp Vô Đạo trầm mặc, tuy rằng hắn ở

trên thiên tư không thể so sánh với Tần Trảm cùng Trần Đạo Huyền, làm người

cũng vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn không ngu xuẩn.

Hắn biết, cha hắn Diệp Dận nói từng câu từng chữ đều hợp lý.

- Nhưng mà... Ta phải làm sao mới có thể nhìn thấy Trần Đạo Huyền, bây

giờ nếu ta đi Trần gia, ta sợ Trần Đạo Huyền sẽ giết ta.

Diệp Dận nhìn Diệp Vô Đạo miệng cọp gan thỏ, trong lòng không ngừng thở

dài, ngoài miệng lại nói:

- Đại điển mừng kỷ niệm sắp tới, xem như là một thời cơ không tồi. Hơn

nữa... Ngươi cũng có đủ lý do đi bái kiến đối phương, dù sao Trấn Nam Quan là

Trần Đạo Huyền thu phục, hắn xem như là có ân với ngươi, ngươi đi cảm tạ

cũng là nghĩa xứng đáng.

Nghe Diệp Dận lại nhắc tới lịch sử đen tối mà hắn cảm thấy khuất nhục nhất,

Diệp Vô Đạo cúi đầu thật sâu, trong miệng nhẹ giọng một tiếng:

- Vâng, cha.

......

Thương Châu.

Đảo Song Hồ.

Một đạo độn quang nhanh chóng bay về phía Song Hồ Đảo, phòng ngự

quang mạc trận pháp trên hải đảo giống như thùng rỗng kêu to với độn quang

này.

Dừng độn quang.

Trần Đạo Huyền cười nói:

- Thập Tam thúc, cảm giác sau khi Trúc Cơ độn quang phi hành như thế

nào?

Trần Tiên Hạ trúc cơ thành công, khuôn mặt khôi phục lại dáng vẻ trung

niên nhân, chỉ là tóc vẫn là màu trắng bạc như trước.

Giờ phút này, Trần Tiên Hạ vẻ mặt hưng phấn, cười to nói:

- Độn quang phi hành và Ngự Phong Thuật quả nhiên rất khác nhau, nếu nói

Ngự Phong phi hành là bò, vậy độn quang ngự kiếm này chính là chạy, không

có cách nào so sánh được!

Nhiều năm như vậy, Trần Đạo Huyền lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thoải

mái vui vẻ như vậy trên mặt Thập Tam thúc, hắn cũng cười nói:

- Đi, Thập Tam thúc, chúng ta về nhà.

- Được rồi, về nhà!

Trong lời nói của Trần Tiên Hạ mơ hồ toát ra một chút run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play