Có lẽ bởi nội dung cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi quá căng thẳng nên Bàn tử người nãy giờ ăn uống như hổ đói cũng phải dừng đũa, lấy bức ảnh từ trên tay tôi xem xét. Tôi cũng không giải thích gì với Bàn tử. Những lời Đường Nhân Kiệt nói cộng thêm hai bức ảnh này cũng khiến Bàn tử lập tức hiểu câu chuyện.
“Mẹ kiếp, có chuyện trùng hợp vậy sao?” Bàn tử kinh ngạc hỏi.
“Bàn tử, anh nói điểm nào trùng hợp vậy?” Đường Nhân Kiệt nhìn Bàn tử hỏi.
“Chỗ nào cũng thấy trùng hợp, khiến cho người ta không có cách nào tin được” Câu nói của Bàn tử tưởng như vô thưởng vô phạt, nhưng tôi lại nghe ra ý tứ trong lời nói đó. Anh ta đang muốn ám thị cho tôi đừng quá tin tưởng Đường Nhân Kiệt.
Thực ra không cần Bàn tử nói tôi cũng biết, nhưng hiện giờ tôi đang bị những lời nói của Đường Nhân Kiệt và hai tấm ảnh này làm cho mơ mơ hồ hồ.
“Đây đều là sự thực” Đường Nhân Kiệt thở dài sau đó đứng dậy tiến tới bên cạnh tôi kéo một cái ghế rồi ngồi xuống nói tiếp: “Sau khi biết được cái chết của cha cậu, đặc biệt là cái ngày mà cha cậu mất tôi đã đau buồn suốt một khoảng thời gian dài. Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy tự trách bản thân. Cái ngày mà cha cậu tới tìm tôi ngày 13 tháng 5, ở cương vị một người bạn thân tôi đáng lẽ phải nhìn ra được vấn đề của anh ấy. Cha cậu là người có tính tình không vồn vã, trước mặt người lạ sẽ rất ít nói, nhưng ở cùng với bạn bè thì lại rất hoạt bát vui vẻ, là kiểu người có thể chọc cười người khác. Ngày 13 tháng 5 anh ấy đến tìm tôi lại không nói năng gì. Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cho rằng anh ấy vì công việc chưa sắp xếp ổn thỏa nên cảm thấy không vui còn khuyên một hai câu. Nói thế nào nhỉ, hôm đó anh ấy giống như đã bị lạc mất hồn vậy”
“Công việc?” Tôi kinh ngạc hỏi. Cha tôi là nông dân, lấy đâu ra việc làm?
“Thời đó lính sau khi giải ngũ sẽ được phân công công việc. Lúc đó cũng coi như anh em cùng hoạn nạn, chỉ mỗi hai người chúng tôi là không được sắp xếp. Bên trên nói đợi thông báo tìm chỗ làm việc thích hợp, nhưng cái chuyện này cũng khó nói, chỉ cần bị đình trệ là rất khó sắp xếp” Đường Nhân Kiệt nói.
Đường Nhân Kiệt nói xong, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, vẻ mặt không vui, tôi và Bàn tử nhìn nhau, Bàn tử hiểu được trong lòng tôi lúc này đang vô cùng dao động khó mà suy nghĩ một cách lý trí. Bàn tử lúc này làm gì còn tâm trạng mà ăn, liền mở miệng hỏi Đường Nhân Kiệt: “Vậy ý của ông là?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT