Tôi không hỏi trực tiếp, nhưng tôi biết nếu như ông nội đã biết sự tình thì tôi chỉ cần nói như vậy ông chắc chắn biết được ý nghĩa đằng sau.
Ông nội cũng hút một hơi gật đầu nói: “Ông biết”
Tôi không ngờ được ông nội lại trả lời dứt khoát như vậy. Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông nói: “Ông à, ông đều biết phải không?”
Ông nội không nhìn tôi gật đầu. Đôi mắt đục của ông nhìn về xa xăm không biết đang nghĩ gì.
“Ông biết mà vẫn nỡ để anh cháu đi? Đó là đứa cháu trai trưởng của ông, nếu đổi lại là gia đình lớn thời đó, địa vị của anh ấy còn cao hơn cháu nhiều. Ông đừng nói phải trải qua khó khăn mới nên người, cháu không tin” Tôi nói
“Vẫn tốt hơn việc chết ở nơi này” Ông nội gõ gõ cái tẩu thuốc rồi loạng choạng đứng dậy.
“Ông à?” Tôi không biết ông nội định làm gì nên hỏi.
“Không sao, ông đi nghỉ một lát” Ông nội cười với tôi tiến vào trong phòng. Tôi biết ông không muốn nói nhiều hoặc những điều ông muốn nói đều đã nói rồi.
Lúc này mẹ tôi hai mắt đỏ hoe từ trong bếp bước ra dường như vừa mới khóc. Mẹ nhìn tôi nói: “Diệp tử, con đừng trách ông. Lúc để anh trai con đi mẹ cũng không hiểu gì cả, nhưng cái chết của cha con quá đột ngột chúng ta đều rất sợ. Nếu không để anh trai con đi tới nhà đó mẹ sợ nó cũng sẽ chết như vậy!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play