Trò chuyện với Giang Thành Tử khiến tôi có cách nhìn và nhận thức hoàn toàn mới về vị chưởng giáo chân nhân của Đạo Ngọc Hoàng này. Thật ra, so với sự tỏ ra thông minh của Tôn Liên Thành, những người giống như Giang Thành Tử với những người mà ông ấy gọi là vĩ nhân mới là những đại trí cận yêu thật sự (Đại trí cận yêu: những người thông minh, khôn ngoan), đại trí cận yêu và đại trí nhược ngu (những người thông minh nhưng tỏ ra khù khờ, lù lù vác cái lu mà chạy) thật ra cũng chỉ khác nhau có một chữ mà thôi.
Nơi cuối cùng mà tôi đến trên thế giới này đó là dưới đáy Hoàng Hà, ở dưới đó, tôi nhìn thấy cỗ quan tài đầu rồng bằng vàng đã đem tôi đến đây. Cỗ quan tài đầu rồng này chắc chắn là to hơn rất nhiều so với những quan tài đầu rồng bản nhái của Quỷ Đạo ở bên ngoài. Tôi biết ở bên trong cỗ quan tài đầu rồng này, có một nữ nhân có tướng mạo giống Hàn Tuyết như y như đúc, nữ nhân đó là Quan Âm nghìn tay, một người từ tiên giới xuống đây muốn lấy mạng của tôi. Tôi của hiện tại đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ta ở bên trong, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được nỗi lo sợ của cô ta. Tôi đứng ở bên ngoài chiếc quan tài đầu rồng rất lâu, cô ta không nói gì, có lẽ là bởi vì sợ hãi, tôi cũng không nói gì, có lẽ là bởi vì cô ta có vẻ ngoài giống hệt với Hàn Tuyết nên làm cho tôi không biết nên mở lời như thế nào, cuối cùng tôi nói với cô ta: “Cô có hai con đường có thể lựa chọn, một là ở lại đây, tu hành như một tu sĩ ở nhân gian, nhưng đa phần không được hành tẩu ở thế giới này, đi đến Đạo Ngọc Hoàng mà tu hành đi, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn một con đường khác, đó chính là bây giờ để tôi giết chết cô”
Cuối cùng, tôi khiêng cỗ quan tài đầu rồng bằng vàng đã đem tôi đến với thế giới này một lần nữa lên Đạo Ngọc Hoàng, nhưng cuối cùng người mang Quan Âm nghìn tay đi lại là Hiên Viên Công Cẩn, tôi không nói gì, dù sao thì nếu để Quan Âm nghìn tay này lại Đạo Ngọc Hoàn thì nó cũng được xem như là một quả bom hẹn giờ, nhưng ở tộc Hiên Viên, cô ta tuyệt đối không có bất cứ tài cán gì để mà hô mưa gọi gió.
Rời khỏi Đạo Ngọc Hoàng, nhóm người chúng tôi lại một lần nữa tập hợp lại với nhau, sau đó, chúng tôi tổ chức một hôn lễ ở Phục Địa Câu, Bàn Tử với Tiểu Thất, tôi với Hàn Tuyết. Sở dĩ chọn lúc này để làm đám cưới đó là vì không ai trong chúng tôi biết được trên con đường phía trước sẽ gặp phải những gì, theo như Bàn Tử nói, chính là không để cho mình sau này phải nuối tiếc.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Lý Chấn Quốc, Diệp Thiên Hoa đều đến cả, hơn một nửa các hương thân ở Phục Địa Câu cũng đến. Nửa khúc xương được đem đi bán đấu giá kiếm được rất nhiều tiền, tôi ủy quyền cho Trần Thanh Sơn thành lập một quỹ phát triển Phục Địa Câu, dùng để sắp xếp khu phát triển du lịch Mười hai hang quỷ của Phục Địa Câu và Tam Lý Đồn.
Vào ngày thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn, đứa con của Trần Thanh Sơn chào đời, đây lại là một chuyện rất vui ở Phục Địa Câu, Bàn Tử ở trong nhà Trần Thanh Sơn lập một sinh từ cho cô Ngốc, cô Ngốc không đi đầu thai, nhưng cô ấy có thể ở đây bảo vệ đứa con của mình.
Lúc tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, chúng tôi chào tạm biệt người thân và bạn bè, nếu như nói những chuyện trước đây được coi như là mạo hiểm, vậy chuyện mà chúng tôi sắp làm lần này gần như là không có từ ngữ nào để có thể hình dung được về chúng tôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play