Giang Thành Tử nói: “Năm đó sau khi Lão Tử ra khỏi Thiên Môn, đã để lại một bức Tinh Thần Đồ, rồi lên Đạo Ngọc Hoàng ngồi trước tượng tổ sư suốt một đêm, trước khi đi có để lại một lời tiên tri, nói rằng có chân thần từ trời xuống, Ngọc Hoàng hưng thịnh năm trăm năm, nhưng sau khi Lão Tử đi, kim liên khí vận ở sau núi của Đạo Ngọc Hoàng khô héo mấy năm liền, năm đó sau khi quyết chiến với Quỷ Thợ May, thì ao sen vàng đại diện cho khí vận của Đạo Ngọc Hoàng càng khô héo hơn, chỉ còn lại được ba đóa sen, sau thời Hồng Vũ, thì chỉ còn lại một đóa như bây giờ”
Lúc nói đến đây, Giang Thành Tử ngừng lại một lúc, tôi hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
“Ta muốn mời tiểu hữu ra sau núi một chuyến, xem xem tiểu hữu liệu có phải là người đương hưng Ngọc Hoàng không, nếu là phải, đương nhiên có thể khiến cho sen vàng khí vận được hồi phục sức sống, còn nếu không phải” Lúc Giang Thành Tử nói đến đây, thì lại ngừng lại.
“Nếu như không phải thì sao ạ?” Tôi cười nói, cảm thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Giang Thành Tử, hình như cũng có chút đáng yêu.
“Nếu không phải, vậy chuyện đã đến nước này, Đạo Ngọc Hoàng cũng không còn đường lui nữa” Giang Thành Tử cũng cười rồi nói.
“Cho nên thật ra chưởng giáo chân nhân cũng biết, bây giờ đã không còn đường lui nữa, đêm nay đến tìm con, thay vì nói là kiểm chứng, chi bằng nói là bốc quẻ, có phải không?” Tôi nói.
Giang Thành Tử gật đầu nói: “Dù sao thì chuyện này có thành công hay thất bại, bần đạo lại là người đạp đổ tổ chức Đạo Ngọc Hoàng ngàn năm, Giang Thành Tử có thể không có đường lui, nhưng các con cháu của Đạo Ngọc Hoàng, không thể nào không có đường lui được, cho nên vẫn mong tiểu hữu rộng lòng”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT