Ba ba, phụ thân, cha, mấy từ ngữ đơn giản này, tôi có thể thốt ra được sao?
Tôi cứ vô tri vô giác như vậy bị Bàn Tử kéo đến nhà chú Trụ Tử, sau khi đến đó, trong nhà vẫn còn sáng đèn, nhưng mà bên trong không có ai, Bàn Tử lập tức cuống lên, nói: “Tôi đã nói để ở chỗ ông ta là sẽ có biến mà! Không thấy quan tài đâu! Người cũng mất tích luôn!”
Nói xong, chúng tôi đi vào căn phòng bên trong của chú Trụ Tử, chính là phòng ngủ của chú ấy, bên trong ngăn nắp gọn gàng hơn so với lần trước tôi tới đây, hai tấm di ảnh được lau chùi sạch sẽ, trong cái lư hương phía trước, cũng có cắm nhang.
Nhìn nén nhang đang cháy dở đó, chắc là chú Trụ Tử vừa mới rời đi chưa được bao lâu, Bàn Tử bước đến bên cạnh bàn, cầm tới một phong thư, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt kì lạ rồi đưa qua cho tôi: “Của ông ấy để lại cho cậu hay sao á?”
Tôi nhận lấy nó, bên trên đúng thật là có ghi Thân gửi Diệp Tử, tôi vội vàng mở bức thư ra, trong đó viết:
Diệp Tử,
Vốn dĩ có rất nhiều chuyện chú muốn nói với cháu, nhưng đến bây giờ lại phát hiện không biết nói gì. Cháu đã lớn rồi, chú cảm thấy rất vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT