Lúc gọi điện thoại thì tôi bật loa ngoài, cho nên những gì mà Trần Đông Phương nói thì đương nhiên Bàn Tử cũng nghe thấy hết, sau khi cúp máy, Bàn Tử nói: “Tôi nói rồi mà, vốn dĩ lần này chưởng giáo sư bá đã nói là sẽ phạt cấm túc tôi, kết quả không chỉ để tôi tới đây, mà còn kêu Thiên Hi, Thiên Bảo theo qua đây nữa, xem ra là sắp có biến lớn a”
Sau khi nói xong, tôi thấy Bàn Tử có chút buồn bã, bèn hỏi: “Sao thế? Sợ rồi à?”
“Không phải, tôi chỉ là không biết Thất muội liệu có tới hay không thôi” Bàn Tử nói.
“Nếu như không tới thì sao?” Tôi hỏi.
Bàn Tử chững lại một chút rồi nói: “Nếu như không tới, vậy là đã lựa chọn nhà họ Lý rồi, ai cũng có ý chí riêng, đồng cam cộng khổ không bằng chốn giang hồ mà quên nhau a”
(Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play