“Vấn đề cuối cùng, chủ nhân Cửu U không đặt Ngọc Hoàng đạo và gia tộc Hiên Viên vào mắt tại sao lại chỉ coi trọng lão Lục lưng gù. Tôi không phủ nhận lão Lục rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là một người phàm giỏi công phu mà thôi, tại sao chủ nhân Cửu U lại nói chỉ khi lão Lục lưng gì trở thành bá vương đao thì mới có thể chiến đấu với ông ta?” Tôi hỏi.
“Bởi vì thực ra tu sĩ đi tìm con đường khác, lợi dụng linh khí của thiên địa để sử dụng cho bản thân, ví dụ như Bàn gia tôi sử dụng bùa vàng. Đương nhiên Bàn gia tôi chắc chắn không được coi là pháp thuật cao thâm gì, kể cả sau này có trở nên cao thâm đi nữa thì cũng là mượn sức của trời đất. Võ thuật lại khác, con đường luyện võ vô cùng gian khổ, mạnh yếu đều là dùng sức lực của bản thân, đặc biệt là lão Lục lưng gù xưa nay bất khả chiến bại, đao dưỡng người người dưỡng đao, người hiểu được ý đao, tiếp tục thăng cấp. Đợi lão Lục gù thực sự luyện được bá vương đao rồi thì lại càng không có đối thủ, đương nhiên không phải là điều mà đạo sĩ bình thường có thể so sánh được. Những điều này giờ cậu nghe không hiểu đâu, Bàn gia chỉ nói với cậu thế thôi. Ông già sư phụ tôi có nói nếu lão Lục gù không tiến tới cảnh giới bá vương đao thì không sao, nếu tới được thì đạo sĩ trong khắp thiên hạ này đều sẽ biến thành kẻ tà môn ngoại đạo. Cậu biết ý nghĩa của câu nói này không?” Bàn tử hỏi.
Tôi lắc đầu ít nhiều chỉ hiểu được một chút, nhưng nếu bảo tôi dùng ngôn ngữ để hình dung nói lại tôi quả thực không làm được. Tôi cười khổ nói: “Được rồi, không nói nữa, cái này giống như tu luyện vậy, huyền học khó hiểu, không hiểu được”
Bàn tử ngáp một cái nói: “Sớm muộn cậu cũng sẽ hiểu thôi, thực ra tôi luôn muốn nói với cậu một câu. Lão Lục lưng gù nhận Tôn Trọng Mưu làm đệ tử cuối cùng không phải bởi vì anh ta mạnh hơn cậu hay lão Lục xem thường cậu, thực ra không phải vậy, chủ yếu là sau này rốt cuộc cậu sẽ đi con đường nào không ai đoán hay nói trước được. Ngọc Hoàng đạo không dám đưa cậu lên núi tu luyện, lão Lục lưng gù cũng không dám giữ cậu lại bên mình luyện võ, nói không phải để cậu cảm thấy kiêu ngạo chứ thiên hạ trên dưới đều biết cậu là một viên ngọc thô quý giá, trần đời cũng chỉ có một viên độc nhất vô nhị, nhưng đẽo gọt như thế nào thì mọi người đều rất cẩn trọng lo sợ, không ai dám lãnh cãi trách nhiệm này”
Nói xong Bàn tử phất tay nói: “Đi nghỉ đi, dọa chết Bàn gia rồi. Lần này về sư môn chưởng giáo sư huynh đã nói với tôi rất nhiều, cậu cũng không cần có thành kiến sâu nặng với Ngọc Hoàng đạo. Với tính khí của Bàn gia tôi đương nhiên không dễ gì quỳ trước mặt người khác, nhưng lần này không có cách nào khác. Chưởng giáo sư huynh nói rồi đối với quái nhân như chủ nhân Cửu U này thì chỉ có thể nhẫn nhịn. Thậm chí ông ấy sợ tính cách tôi nóng nảy nên để Thiên Bảo Thiên Hi hai thằng nhóc đó đi theo trông chừng tôi, chỉ sợ tôi sẽ rước họa cho sư môn, ai ngờ được chủ nhân Cửu U gặp cậu lại dễ nói chuyện như vậy. Cậu ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta đi đào ấn trấn hà. Đợi cứu được Hàn Tuyết về thì cậu liệu mà xin lỗi người ta”
Tôi gật đầu nói: “Anh đi nghỉ đi”
Sau khi Bàn tử đi khỏi tôi nằm trên giường trong đầu vẫn ngổn ngang suy nghĩ nhưng không nói ra được là cảm giác gì, là cảm giác tội lỗi hay bất an. Tôi bỗng nhận ra sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy nếu Hàn Tuyết có trở về tôi thực sự không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play