Tôi và Trần Thanh Sơn vốn đã sức cùng lực kiệt nhưng con người khi nhìn thấy hy vọng thì bỗng bộc phát sức mạnh lần cuối cùng. Tôi không hề nghi ngờ rằng nếu bây giờ mà không bước được nữa thì đám người này chắc chắn sẽ đánh chết chúng tôi, cho nên chúng tôi dùng chút sức cuối cùng chui vào trong xe của tiểu Lưu.
Tiểu Lưu, người trong suốt đoạn đường luôn trầm ổn trong lúc này bỗng giống hệt như một dũng sĩ. Cậu ta nhấn ga cho xe kêu lên brừm brừm, lúc này không ngừng có đồ vật đập vào xe. Cửa kính hai bên của xe đều đã vỡ, kính chắn gió phía trước xe cũng vỡ một mảng lớn. Tôi nằm xuống ghế sau nói với tiểu Lưu: “Tiểu Lưu, xông ra khỏi đây. Nếu hôm nay chúng ta có thể sống mà thoát khỏi nơi này tôi đảm bảo sau này cậu không phải làm tài xế lái xe cho người khác nữa”
“Được!” Tiểu Lưu đối diện với đám đông lần nữa xông tới. Đám thôn dân liên tục có người ngăn cản trước đầu xe nhưng đều bị tiểu Lưu đâm bay. Đám thôn dân này tuy rằng hung hãn nhưng cũng không phải không sợ chết, thêm nữa là tốc độ chiếc xe rất nhanh, không bao lâu chúng tôi đã xông ra được khỏi đám đông lao ra khỏi thôn mà không hề dừng lại. Ra đến ngoài thôn tiểu Lưu lái xe như bay về phía quận.
Vừa mới tới quận đã có cảnh sát đợi ở đó tiếp ứng chúng tôi, đây là cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương gồm sáu bảy người. Tôi và Trần Thanh Sơn lúc này trông rất nhếch nhác, toàn thân đều là máu dạo cho đám cảnh sát ngây ra. Bọn họ sớm đã liên hệ với y bác sĩ đợi ở đây tiếp chúng tôi, băng bó qua cho chúng tôi. Tiểu Lưu ở bên cạnh không ngừng mắng mỏ đám cảnh sát, từ cuộc trò chuyện của họ tôi nghe được ngay từ lúc bắt đầu xung đột tại thôn tiểu Lưu phát hiện ra đã lập tức báo cảnh sát, nhưng khi vừa nghe thấy là chuyện ở Hàn gia trang thì đám cảnh sát này không dám xuất binh. Tiểu Lưu mắng chửi họ họ quả thực cũng oan ức, thực ra cha của Hàn Cát Lỗ cũng gọi điện cho cảnh sát phân phó nói họ muốn xử lý hai tên trộm. Người ta dù gì cũng là cha ruột của thị trưởng, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Sau cùng khi đã được băng bó sơ cứu qua loa, đám cảnh sát cũng khó xử mà bảo chúng tôi nên rời khỏi nơi này trước bởi bọn họ nghe được thông tin nói đám thôn dân cũng đang lái xe về hướng này đuổi theo chúng tôi. Trần Thanh Sơn muốn chửi thề nhưng đã không còn sức mà mắng nữa liền nói: “Giờ không còn vương pháp gì nữa rồi à?”
“Đám người đó vô cùng kiêu căng bá đạo, trong mắt bọn họ sớm đã không coi ai ra gì” Cảnh sát dở khóc dở cười nói.
“Giờ thì hai người đã biết tình hình nhà sếp như nào rồi chứ? Không phải do tôi lắm lời, nhưng nếu sếp không xử lý cái chuyện này thì sớm muộn cũng sẽ bị xử lý vì chuyện này” Tiểu Lưu tức giận nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT