Giờ lấy hai địch hơn chục người quả là không khả thi, hai người chúng tôi lập tức lui về sau. Trong lúc này chỉ cần có người xông lại gần chắc chắn sẽ bị hai chúng tôi đánh gục. Không biết từ lúc nào cả người tôi đã nhuốm đầy máu, Trần Thanh Sơn cũng không khá hơn là mấy, nhưng trên mặt ông ta nở nụ cười nói: “Diệp tử, lúc tôi còn trẻ đánh nhau chính là như vậy, xem ai liều hơn ai. Người nào càng liều càng mạnh sẽ càng trụ tới cuối cùng. Những năm gần đây đánh nhau chủ yếu là vì tiền, có luật pháp nghiêm ngặt rồi, đã rất lâu rồi không được đánh đấm đã thế này. Tôi càng không ngờ cọng giá đỗ như vậy lại có ý chí chiến đấu mạnh tới vậy!”
“Cọng giá đỗ ư? Mẹ kiếp, dưới háng có nòng súng, dài như con rồng!” Tôi ha ha cười lớn. Không thể không nói lúc chiến đấu thế này đã kích phát dòng máu mạnh mẽ trong cơ thể đàn ông, hiện giờ máu trong cơ thể tôi như sục sôi. Nói thật dù gần đây đã trải qua mấy trận đổ máu, nhưng hầu hết là Trần Đông Phương và Lý Thanh hai cao thủ bọn họ chiến, ở Tây Tạng tôi cũng trải qua một trận đánh nhưng lúc đó tôi được điểm hồn đăng chiến đấu trong trạng thái mất ý thức, lần này tuyệt nhiên không giống với những lần đó.
Sâu thẳm bên trong mỗi người đàn ông đều ẩn giấu một con sư tử dũng mãnh, chỉ là đại đa số thời gian con sư tử đó đang ngủ thôi.
Chúng tôi không hề để ý đã đánh đấm từ phía tây thôn vào bên trong thôn. Tôi và Trần Thanh Sơn đã hạ khoảng hơn chục hai chục người, nhưng chúng tôi cũng không dễ dàng gì, trên người ít nhiều cũng đã có những vết thương.
Lúc này những người luôn đuổi theo chúng tôi đã không còn đuổi quá hung hãn nữa, tôi lại cứ tưởng họ bị tinh thần chiến đấu dũng mãnh của chúng tôi làm cho mất nhuệ khí, ai dè phía trước chúng tôi bỗng vang lên tiếng hét. Tôi quay đầu lại nhìn, mẹ nó dân của cả thôn này đều tụ tập ở đây phải không? Trai gái già trẻ đều có cả, người cầm quốc xẻng người cầm gạch đá, nếu hai người chúng tôi bị đánh ngã chắc chắn sẽ bị đám gậy gộc cuốc xẻng này đánh chết!.
“Sớm biết thế này đã tìm Bàn tử lấy một hai lá bùa phòng thân rồi” Tôi thầm nghĩ.
Nhưng vào lúc này thì làm gì có thuốc hối hận để mà mua? Chúng tôi đã phát sinh xung đột với bọn họ, còn đánh nhiều người của họ như vậy, giờ chắc chắn không còn đường lui. Tôi nghiến răng nói với Trần Thanh Sơn: “Liều thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play