“Cũng không phải, lúc đó tôi bị dọa cho ngơ người, bởi vì người đó đã từng dặn dò tôi, tuyệt đối không được để lộ ra những thứ mà ông ấy dạy cho tôi trước mặt người ngoài, lần này tôi không những để lộ, hơn nữa còn làm người khác bị thương, nên biết chắc chắn ông ấy sẽ dạy dỗ tôi một trận. Quả nhiên, sau khi ăn cơm xong, ông ấy nói ông ấy muốn nói chuyện riêng với tôi mấy câu, cha mẹ tôi còn cho rằng người ta muốn thu nhận tôi làm đệ tử, nên vui mừng hớn hở để hai chúng tôi nói chuyện riêng. Kết quả cha mẹ tôi vừa đi, ông ấy trực tiếp cho tôi một cái bạt tai ngã lăn ra đất, còn bảo tôi quỳ xuống, sau khi quỳ xuống thì ông ấy không đánh tôi nữa, chỉ nói với tôi là tôi đã phản bội lại lời hứa với ông ấy, ông ấy sẽ không đến gặp tôi nữa, duyên phận của ông ấy với tôi đến đây coi như đã kết thúc, sau đó ông ấy nói với tôi một vài chuyện linh ta linh tinh, nói họ của tôi là Hiên Viên, là con trai của ông ấy, đặc biệt là đã kể cho tôi nghe chuyện ở bên trong núi tuyết, nói tổ tiên của chúng tôi đang bắt giam một tên tội phạm quan trọng ở trong đó, hơn nữa còn phái một vị tướng lợi hại để canh giữ, còn nói Lạt Ma ở trong đó có một cuốn sách cổ màu đen, là tổ tiên đã tặng cho những người dân đầu tiên ở đó, miếng ngọc bội này, chính là chìa khóa quan trọng gì đó để tìm được nơi đó, tôi nói với cậu thì có lẽ cậu sẽ không tin, những thứ ông ấy nói sau đó tôi đều quên cả rồi, chỉ nhớ đại khái hình như ông ấy nói gì mà đó là nơi quan trọng trên con đường thành tiên hay kiểu kiểu vậy. Lúc đó tôi còn nhỏ mà, nên chẳng ghi nhớ mấy thứ đó. Chỉ nhớ ông ấy nói miếng ngọc bội này, là hai long mạch kết hợp lại, có thể hóa thành hai con rồng” Bàn Tử nói.
“Anh coi anh kìa, học cái thói của anh trai tôi rồi, đến những khúc quan trọng không phải quên thì là không muốn nói, hoặc là căn bản thì cậu không biết được đâu” Tôi nói.
“Khốn kiếp, tôi quên thật đấy, cậu hy vọng trí nhớ của một đứa trẻ bảy tám tuổi tốt như vậy hả? Hơn nữa Bàn gia tôi cũng đâu có nói là không nói cho cậu nghe đâu, những gì ông ấy nói thì tôi quên thật, nhưng sau này khi đến Đạo Ngọc Hoàng thì tôi cũng từ từ mò mẫm được a. Nói thế này nhé, sau khi người đó từ biệt tôi lần cuối thì không còn đến tìm tôi nữa, tôi cũng không để trong lòng, sau đó ông ấy cũng không hề xuất hiện lại lần nào, tôi cũng dần dần quên mất ông ấy. Chỉ có điều sau đó, có người tìm đến tận nhà, thu xếp rất ổn thỏa cho cha mẹ nuôi của tôi, chuyển đến sống trong một căn nhà to ở sơn thôn, lúc đó tôi chỉ cho rằng người đến tìm đó là bà con thân thích của gia đình tôi, ai ngờ hôm đó cha mẹ nuôi mặc quần áo mới cho tôi, mẹ nuôi của tôi ôm tôi vào lòng khóc cả buổi trời nói là tôi phải đi theo cái người đó, họ tuổi tác đã cao, không chăm sóc tốt cho tôi được, tôi đương nhiên là không muốn đi rồi, nhưng cũng có thể làm được gì đâu chứ? Kết quả đó là tôi bị cái người đó cưỡng ép dẫn đi, dẫn đến đâu thì cậu cũng có thể đoán ra được rồi đó, đó là dẫn tôi đến Đạo Ngọc Hoàng ở núi Côn Luân. Ở đó, tôi với một đám trẻ con nữa, trở thành đệ tử của Đạo Ngọc Hoàng, chuyện xảy ra sau đó thì cậu cũng đã biết rồi, tôi thông minh bẩm sinh, được rồi, cậu đừng có nhìn Bàn gia kiểu đó nữa, một là Bàn gia tôi có nền tảng, hai là cũng có thể vì tôi là con của cái người đó thật, nên tôi học rất nhanh, cho nên đã sớm bộc lộ tài năng, tiếp theo thì tôi trở thành đệ tử của lão già sư phụ, sau đó nữa, tôi vô tình xông vào bên trong cấm địa của Đạo Ngọc Hoàng, nói ra thì có thể là cậu không tin, phía trước cấm địa của Đạo Ngọc Hoàng có một con quái thú Bích Thủy Kim Tinh, đó là vật cưỡi của Ngưu Ma Vương trong Tây Du Ký á, nhưng mà nó bá đạo hơn nhiều so với trong Tây Du Ký. Phía trước cấm địa có một cái hồ nước lớn, con quái thú Bích Thủy Kim Tinh chính là ở trong cái đầm nước đó. Cái đầm nước này rất quan trọng ở Đạo Ngọc Hoàng, trong đó còn trồng cả hoa sen vàng may mắn của Đạo Ngọc Hoàng nữa, tương truyền hạt giống hoa sen vàng đó là do Nguyên Thủy Thiên Tôn gieo xuống, hoa sen vàng đại diện cho sự thịnh suy của Đạo Ngọc Hoàng” Bàn Tử nói.
“Quái thú Bích Thủy Kim Tinh, tôi tin” Tôi gật đầu rồi nói.
“Không đúng a, cậu phải không tin mới đúng chứ nhỉ? Cậu từng nhìn thấy rồi à?” Bàn Tử nói một cách băn khoăn.
Bàn Tử chắc chắn không biết chuyện còn có một Bàn Tử giả, tôi cũng không nói thẳng ra, bèn nói: “Bản thân Đạo Ngọc Hoàng vốn đã đủ ly kì rồi, cho nên trong đó có chuyện gì khác ly kỳ hơn thì tôi cũng không lấy gì làm lạ”
“Xùy, cậu tin là tốt, cũng giúp Bàn gia tôi đỡ tốn nước bọt, con quái thú Bích Thủy Kim Tinh đó, là con thần thú mà ngay cả chưởng môn chân nhân cũng phải nể mặt, nhưng nói ra thì cũng lạ, con Bích Thủy Kim Tinh đó rất thích Bàn gia tôi, cho nên tôi bèn vòng qua nó rồi đi vào bên trong cấm địa. Ở bên trong cấm địa, tôi phát hiện Đạo Ngọc Hoàng chính là một cú lừa, những người thành tiên trước đó có tên trong Tiên Nhân Bảng, thi thể của họ đều được đặt bên trong cấm địa, không có ai phi thăng cả, trên thế gian này căn bản không hề có tiên nhân, họ đều chết hết, rồi bị đem giấu đi, nhưng lại nói với người ngoài là đã phi thăng thành tiên rồi!” Bàn Tử nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play