Sự bất thường của tôi rất nhanh đã bị anh trai phát hiện. Anh ấy đi đến bên cạnh kéo vai tôi nói: “Đừng nhìn vào mắt của tượng Địa Tạng Bồ tát”
Anh ấy không nói thì không sao, nói xong tôi thực sự ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đó. Giây phút nhìn vào tim tôi như ngừng lại, bởi vì trong khoảnh khắc đó tôi phát hiện tượng Địa Tạng Bồ tát đang cầm hoa kia dường như nở nụ cười lạnh với tôi.
Cái cảm giác này khiến toàn thân tôi run lên. Tôi đột nhiên nhớ lại năm đó khi Quan Nhị gia được Bàn tử thỉnh hạ phàm đã cầm đao muốn chém tôi. Bàn tử nói bởi tôi là người không có đủ ba hồn, bình thường nên ít đến những nơi như đền chùa thắp hương. Tôi thầm nghĩ trong lòng lẽ nào Bồ Tát Địa Tạng bằng vàng ròng do các Lạt ma xây dựng này thực sự có pháp lực, liệu có phải muốn trấn áp tôi, một hậu nhân của Si Vưu?
“Không phải sợ, đây là Địa Tạng vương, là tượng phật, cho dù có pháp lực cao cường thì Diệp tử cũng là hậu nhân của Si Vưu, là thần ở Trung Quốc, Phật là ngoại lai cho nên Diệp tử không thuộc ông ta quản” Bàn tử nói.
Anh ta vừa dứt lời bỗng miệng há to, bởi vì ngay lúc này tất cả chúng tôi đều nhìn thấy từ trong con mắt của tượng Địa Tạng Bồ tát chảy ra một dòng lệ máu. Cảnh này rất giống với quan tài đầu rồng chảy huyết lệ ở Phục Địa Câu.
Nhìn thấy cảnh này tôi đột nhiên nhớ lại câu nói, Bồ Tát rơi lệ là điển cố của nhà Phật nói rằng Bồ tát thương xót cho sự đau khổ lầm than của chúng sinh, nhưng lúc này Địa Tạng Bồ tát rơi lệ rốt cuộc là ý gì tôi không hiểu nổi. Tôi chỉ biết đứng ngây ra như trời chồng ra đó.
“Đi mau!” Anh trai hét lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play