Anh trai không hề ngăn cản Trần Đông Phương lại gần. Tôi thấy Trần Đông Phương đi tới xem thì cũng tiến lại xem mặc dù khá lo sợ nhưng cũng thấy có vẻ không có gì nguy hiểm. Lúc vừa nhìn vào thứ bên trong quan tài tôi lập tức hiểu mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng từ đâu tới, bởi bên trong quan tài là một vũng máu.
Vũng máu đặc sánh, tôi đứng bên cạnh mà muốn nôn mửa.
“Tại sao lại như vậy, rõ ràng em nghe thấy tiếng thở mà” Tôi nhìn anh trai hỏi. Giờ tôi mới hiểu câu nói lẩm nhẩm vừa nãy của anh ấy có ý gì, rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp bên trong tại sao sau khi mở ra lại chỉ có một vũng máu?
Lúc này Bàn tử cũng bước tới, anh ta là người cuối cùng tiến đến xem. Tôi không nhìn vào anh ta, chỉ dùng đuôi mắt liếc một cái phát hiện lúc anh ta nhìn thấy vũng máu đó thì trên mặt bỗng có biểu cảm nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Vốn dĩ đó là thứ gì? Bàn tử, anh sợ cái gì?” Tôi không nhịn được nữa quay đầu hỏi Bàn tử.
“Cái gì? Tôi sợ cái gì, vốn dĩ là cái gì?” Mặt mày Bàn tử đầy mơ hồ hỏi.
“Rốt cuộc anh muốn diễn đến bao giờ?” Tôi hỏi anh ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT