Lúc này chúng tôi không thể nghĩ nhiều như vậy, thực ra bây giờ đối diện với đám cảnh sát này còn áp lực hơn là đối mặt với một hai trăm tên muốn chém chúng tôi vừa rồi, bởi không ai biết được đám cảnh sát này đại diện cho điều gì.
Chúng tôi lập tức leo lên xe, Thu Li ôm vô lăng điều khiển cái xe tải này như đang lái xe ferrari vậy. Lý Thanh và Bàn tử hai người không vào trong buồng lái mà trực tiếp xông ra phía sau xe giúp tiểu Thất đẩy những thùng dầu xuống. Lúc này lửa đã từ từ lan ra lại thêm mấy thùng dầu được đẩy xuống, chẳng mấy chốc xung quanh chúng tôi rực sáng cả biển lửa. Đám cảnh sát có lẽ chưa từng nhìn qua thế trận như vậy phút chốc không biết nên làm thế nào, chỉ có thể cầm loa khuyên chúng tôi nên đầu hàng.
Thu Li mắng một câu, nghe tiếng động cơ xe là biết cô ta đã nhấn chân ga lên mức cao nhất xông thẳng vào đám cảnh sát đang hò hét kia. Đám cảnh sát thấy thế liền lập tức tháo chạy trốn tránh, xe tải của Thu Li đâm vào đám xe cảnh sát khiến các xe đó biến dạng. Lần đâm này cũng coi như đã đưa chúng tôi thoát ra khỏi vòng vây, phút chốc chúng tôi đã thoát được ra, khiến đám cảnh sát phía sau hướng về chúng tôi liên tục nã đạn. Thu Li dường như không hề để ý đến chuyện đó. Lần này coi như tôi đã mục sở thị mặt tính cách hoang dã của cô gái này, nếu đem so với cái kỹ năng lái xe điên cuồng này thì việc đêm hôm cô ta cởi sạch quần áo nằm ở khách sạn đợi tôi thực sự chẳng là gì hết.
Cả đoạn đường xe tải phóng như bay, không biết đã đâm bao nhiêu xe bao nhiêu cái cột điện. Có thể nói những nơi mà xe tải của Thu Li đi qua thì đến cỏ cũng không mọc được. Qua một lúc chúng tôi phát hiện đường phía trước đã bị chặn lại bằng chướng ngại vật, mà phía trước đó bố trí không phải cảnh sát cầm súng nữa mà là đội đặc nhiệm mặc áo chống đạn cầm súng máy.
Cái xe này chúng ta không dùng được nữa rồi, mọi người mau xuống đi. Thu Li hãy chặn chân ga lại chúng ta nhảy xuống xe. Nhớ kỹ sau khi thoát ra chúng ta lập tức chạy hòa vào đám đông, rất có thể trên các lầu cao có bố trí bắn tỉa, những nơi càng nhiều người càng an toàn!” Trần Đông Phương nói.
“Diệp Kế Hoan anh nợ bà đây một mạng, đợi đó dùng thân báo đáp đi!” Thu Li nói xong kéo cửa xe nhảy ra ngoài. Trần Đông Phương cũng thò đầu lại gọi Lý Thanh Bàn tử và tiểu Thất một tiếng sau đó kéo tôi cùng nhảy xuống. Nếu ông ta không kéo chắc giờ này tôi cũng không còn đủ sức mà nhảy xuống. Trận vừa rồi đánh đấm rất đã nhưng đã khiến tôi không còn chút sức lực nào. Sau khi nhảy xuống Trần Đông Phương ôm lấy tôi ngã xuống đất lăn vài vòng theo quán tính. Đợi tôi kịp ngẩng đầu lên đã thấy những cảnh sát đặc nhiệm mang súng máy mặc áo bảo hộ xông về phía chúng tôi.
Trần Đông Phương kéo tôi dậy nói: “Mau chạy!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT