Cô ta cười khúc khích một tiếng rồi rời khỏi tôi, còn trong miệng tôi thì lại ngậm thứ nước trà này, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn cô ta. Kết quả cô ta nhướn mày một cái, dùng ngón tay chỉ chỉ vào tôi rồi nói: “Diệp Kế Hoan, nếu như cậu uống chén trà này, chuyện gì cũng dễ bàn, còn nếu như cậu dám phun nó ra, tôi sẽ vứt cậu ra khỏi viện tử ngay”
Tôi lấy quyết tâm, mắng thầm, đại lão gia tôi đây không ra oai thì các người coi tôi là mèo con đấy à? Tôi bèn nuốt nước trà xuống một cái ực, sau khi nuốt xong tôi còn chép miệng nói: “Thật muốn thêm một ly nữa quá!”
Tôi dần dần hiểu ra, bọn họ dám trêu ghẹo tôi như vậy, chẳng qua là vì tôi quá e thẹn, cho nên tôi càng tỏ ra căng thẳng, thì ngược lại họ sẽ càng đắc ý. Chuyện này chắc chắn là làm tổn thương đến lòng tự tôn của đàn ông, cho nên tôi muốn Liễu Thanh Từ ngoan ngoãn một chút, không nên như vậy, cách tốt nhất đó chính là để gậy ông đập lưng ông, cô phóng khoáng, tôi còn phóng khoáng hơn cô!
“Cậu còn dám uống nữa sao?” Liễu Thanh Từ nhìn tôi nói.
“Có gì mà không dám?” Tôi đứng dậy, trên mặt mang một vẻ bất cần đời mà Tiểu Thất đã dạy cho tôi, cười rồi nói.
Liễu Thanh Từ khẽ nâng chén trà lên, đặt một chân lên trên khay trà, chiếc áo ngủ rất mềm, bởi vì cô ta gác chân lên nên nó lập tức lật lên, chiếc chân thon thả trắng nõn nà chắc chắn cho người ta một hiệu ứng thị giác rất lớn, cô ta lại một lần nữa nâng một chén trà lưu ly lên, ngẩng đầu, trực tiếp rót trà vào trong miệng mình.
Nước trà cứ như vậy men theo làn da của cô ta mà chảy xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT