Thật ra vừa nhìn thấy ông ta đến đây là tôi biết ngay chẳng có chuyện gì tốt đẹp, tôi cũng có thể đoán ra được tại sao ông ta lại đến đây, chắc chắn là vì sau khi quay về liền phát hiện đứa trẻ mà ông ta giấu trên xà nhà đã không thấy đâu nữa. Bàn Tử nhìn thấy ông ta thì vẻ mặt cũng khó chịu, nói với tôi: “Diệp Tử, tôi phải nói là cậu quá hiền đối với loại người như thế này đó, loại người như ông ta, chẳng phải là thích thờ kính thi vương bên trong Mười hai hang quỷ sao? Nên trực tiếp quẳng luôn ông ta xuống nước, xông vào Mười hai hang quỷ để ông ta bầu bạn sớm tối với thi vương luôn cho rồi!”
Bàn Tử nói xong, xắn tay áo lên muốn đến dạy dỗ Trần Thạch Đầu này. Tuy tôi cũng không ưa Trần Thạch Đầu, nhưng lần này dù sao chúng tôi cũng coi như là vào nhà người ta rồi lấy trộm đồ, không thể tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng như bàn Tử được. Tôi kéo kéo Bàn Tử lại rồi nói: “Được rồi, cú đấm của anh có thể đấm chết ông già này đó. Chuyện này anh đừng quản nữa, cứ giao cho tôi”
Bàn Tử nhìn tôi, đứng sang một bên, còn tôi thì bước đến trước mặt Trần Thạch Đầu rồi nói: “Ông không cần hỏi, tôi thừa nhận, xác của đứa trẻ đó là tôi với Bàn Tử lấy đi đó, hơn nữa tôi cũng không ngại nói thẳng cho ông biết, Bàn Tử đã niệm Vãng Sinh Chú để đứa trẻ đó đi đầu thai chuyển kiếp rồi”
“Tại sao cậu nhất định phải đối đầu với tôi như vậy?” Trần Thạch Đầu nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói,
“Tôi đã đối đầu với ông chưa? Trần Thạch Đầu, theo như bối phận, tôi vốn dĩ nên gọi ông một tiếng bác. Lúc tôi còn nhỏ ông ôm tôi đi rạch thi thể của cô Ngốc, ông có biết tôi vì chuyện này mà gặp ác mộng trong thời gian rất dài không? Lúc nhỏ có một dạo tôi rất hận ông, nhưng cho dù có là vậy, lúc xóa đói giảm nghèo ở trong thôn, có lần nào mà tôi không chủ động ghi tên ông vào trong danh sách không? Nói thật, tôi thấy thương ông một mình nuôi ba đứa con, ba anh em nó cũng không chịu phấn đấu, ông cũng không phải là một người tốt gì, nhưng cũng coi như là một người cha đúng nghĩa. Tôi cứ luôn cho rằng, nỗi bất hạnh của ông là do xã hội, sự nghèo đói và vô tri tạo nên, nhưng sau này tôi mới biết, ông vậy mà lại là một thầy phong thủy cũng không đến nỗi. Ông đến Nam Dương lừa cô Ngốc về đây, ép một cô nương đang yên đang lành phát điên, sau đó lại hiến tế cho cái thứ mà ông coi là thần sông, tôi dần dần đã hiểu được, con người ông đúng thật là không biết cảm thông cho ai hết. Tất cả những chuyện hôm nay của ông, đều không phải là do bất kỳ ai gây ra cho ông hết, mà là ông gieo gió gặt bão, rõ ràng có thể dựa vào bản lĩnh để sống cho tốt, nhưng ông cứ phải bán đứng linh hồn mình cho một thi vương, nói trắng ra, những chuyện ông làm đều là những chuyện trái ý trời, tự ông không có nhân tính, còn trách người khác đối xử tệ bạc với ông? Ông nên vui mừng vì tôi đã cản ông, nếu không cách đây không lâu ông mà đem cô gái kia đi hiến tế, ông có biết cha của cô gái đó là ai không? Nếu như cô gái đó mà chết, ông có biết hậu quả của ông là gì không? Tôi không muốn đánh ông nữa, cũng không muốn quan tâm đến ông, có vài chuyện ông cần phải tự mình suy nghĩ, đừng để cả đời này của mình sống trên lưng con chó nữa. Ông cũng là một nhân sĩ huyền học, có thể ông không kính sợ ngẩng đầu ba thước có thần minh, nhưng ông phải biết rằng, tất cả những gì ông làm, cho dù thật sự có thể đổi về được cho ông vinh hoa phú quý, sau khi ông chết thì cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục thôi!” Tôi nói.
Nói xong, thật ra tôi không muốn nhìn Trần Thạch Đầu thêm một chút nào nữa, liền kéo Bàn Tử quay vào nhà, còn Trần Thạch Đầu thì nói ở sau lưng tôi: “Các người siêu độ cho con trai của thần sông, thần sông sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
“Ngu ***!” Bàn Tử quay đầu lại mắng ông ta một câu, sau đó thì đóng cổng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play