Trước đây, chúng tôi thực ra đã biết Đường Nhân Kiệt là binh vương cùng với cha tôi và Trần Đông Phương, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thấy ông ta thể hiện kỹ năng. Lần duy nhất là Lý Thanh đấu với ông ta, nhưng ông ta không hề ra tay. Nhưng lần này thì dưới làn đạn dày đặc, Đường Nhân Kiệt đã trở thành một người đầy máu, cuối cùng cũng cho chúng tôi thấy kỹ năng của ông ta như một binh vương, cơ thể ông ta không ngừng vặn vẹo và xoay tròn, bên trên có bốn năm khẩu súng liên tục bắn. Tuy nhiên, viên đạn bắn ra được ông ta dùng kỹ năng cực kỳ linh hoạt để né tránh, Trần Đông Phương hét lên để những người phía trên dừng lại, nhưng không biết có phải vì tiếng súng đã át đi giọng nói của Trần Đông Phương hay không, người bên trên không có ý định dừng lại mà thay vào đó bắn nhiều hơn.
“Hành động! Mau cứu Đường Nhân Kiệt!” Trần Đông Phương hét lên.
Tuy rằng tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Đường Nhân Kiệt, cũng không biết tại sao lúc này Trần Đông Phương lại muốn cứu ông ấy, nhưng tóm lại tôi cũng cảm thấy mình cần phải cứu Đường Nhân Kiệt, mới có thể biết được những gì bọn họ đã trải qua ở bên trên, tại sao Đường Nhân Kiệt lại bị lột da và tại sao Lưu Khai Phong lại tấn công ông ta.
Người đàn ông có râu và những người khác di chuyển rất nhanh sau khi Trần Đông Phương ra lệnh hành động, người đàn ông có râu và những người khác lập tức bố trí đội hình và nổ súng vào nhóm người phía trên, sau khi tiếng súng ở đây vang lên, những người phía trên cũng trốn vào góc, Trần Đông Phương hét lên với Đường Nhân Kiệt: “Lại đây!”
Đường Nhân Kiệt nghe thấy giọng nói của Trần Đông Phương và chạy về phía chúng tôi. Có vẻ như ông ta thực sự khác với những xác chết máu bình thường khác. Lúc này, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông ở góc cầu thang bước ra, rất gầy, làn da ngăm đen và nụ cười quái đản trên mặt, tuy nhiên, trong tay ông ta không có súng, tôi nhất thời cũng không để ý. Trong lúc tôi chuyển hướng nhìn sang Đường Nhân Kiệt, khóe mắt tôi nhìn thấy người đàn ông đó duỗi tay ra, con sâu màu trắng bò từ tay ông ta xuống đất.
Mắt tôi chợt quay về phía đó, vì khi nhìn thấy con sâu, tôi chợt nhớ đến con sâu mà anh trai tôi móc ra từ sau lưng Bàn Tử, còn có con sâu mà Lý Thanh nói nằm trong các xác chết dưới dòng sông ngầm, tôi liền đoán ra thân phận người đàn ông trung niên có nụ cười quỷ dị này – chính là Na Đa người nuôi cổ trùng ở miền nam Tân Cương. (Ở Trung Hoa, trong quá khứ từng lưu truyền rất nhiều các truyền thuyết đáng sợ về vu thuật. Đặc biệt, từ xưa đến giờ vẫn nổi tiếng với thuật nuôi cổ trùng. Cổ thuật này được đồn đại là thần thông quảng đại, chỉ một con sâu nhỏ cũng có thể khiến người ta phát điên, hoặc tệ hơn nữa là toàn thân thối rữa. Theo ghi chép, có nhiều loại cổ trùng và cách dùng khác nhau)
Con sâu trắng bò trên mặt đất rất nhanh, mặc dù tôi đã nhận ra rằng con sâu này không đơn giản, nhưng tốc độ của con sâu rõ ràng không thể đuổi kịp tốc độ của Đường Nhân Kiệt, nhưng ngay khi con sâu đang bò, nó đột nhiên dừng lại. Sau đó dưới cái nhìn của tôi, con sâu đứng yên và với tốc độ rất nhanh nó nở ra to hơn. Sau đó, lớp da trên cơ thể con sâu chuyển sang màu đen, rồi màu đỏ. Cuối cùng, nó đã nở to đến mức tối đa và nứt ra, một con bướm chui ra từ cơ thể sâu. Trong chớp mắt, con sâu màu trắng thoát ra khỏi kén và trở thành một con bướm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT