Trước đây Tôn Trọng Mưu thường xuyên lấy ra xem” Anh ta nói.
Đầu óc tôi choáng váng nhưng rất nhanh đã nghĩ lại. Cái việc đưa anh trai qua làm con thờ tự nhà người khác không giống với những đứa trẻ bình thường, sợ nuôi lớn rồi sẽ bị bố mẹ đẻ tới nhận lại cho nên rất nhiều người thậm chí còn không biết bản thân là con nuôi. Nhưng anh trai tôi lại khác, anh ấy vẫn luôn biết nhà mình ở đâu, có ảnh cũng không có gì lạ.
“Có lẽ là do anh trai tôi rất nhớ đứa em trai này” Tôi cười nói.
“Không, tôi cảm thấy anh ta rất hận anh bởi vì mỗi lần nhìn ảnh anh tôi đều cảm thấy trong ánh mắt anh ta tràn ngập ác ý” Anh ta nhẹ giọng nói.
Nghe câu nói này xong tôi thực sự muốn chửi thề. Tôi đã từng thấy nhiều người lợi dụng lời nói ly gián người khác nhưng chưa từng thấy kiểu ly gián lại ngu ngốc như này. Tôi với anh ta quen nhau lắm à mà dùng kế này để chia rẽ quan hệ anh em tôi? Câu nói này của anh ta thốt ra khiến tôi không biết nên tiếp lời thế nào nên kiên quyết quay đi không thèm nói chuyện với anh ta nữa. Vốn dĩ lúc anh ta không nói gì thì còn có cảm giác phong thái của bậc cao nhân, vừa mở mồm ra nói thì không còn gì nữa rồi, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với anh trai tôi. Anh trai tôi là loại người mà có đánh chết cũng sẽ không dùng lời nói để khiêu khích.
“Anh cẩn thận chút, lão Long Vương không muốn nhìn thấy anh. Cũng có thể vì anh mà tất cả chúng ta sẽ chết” Anh ta lại nói.
“Có phải anh bị thần kinh không?” Lúc này tôi không nhẫn nhịn nổi nữa rồi trực tiếp trừng mắt nhìn anh ta. Vòng vo như vậy không phải muốn nói tôi là đồ sao chổi sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play