“Được rồi, không giỡn nữa, bàn chính sự nào. Về điểm này Tôn Liên Thành không hề nói dối, cậu ta biết quy củ, biết việc nói dối trong chuyện này không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, Tôn Tòng Văn hiện tại cũng không khác gì đã chết. Cậu ta cũng được xem như là làm chủ Tôn gia, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.” Trần Đông Phương nói.
Nói xong, ông ta đứng dậy rót nửa ly rượu, nhắm mắt dựa vào tường, lấy tay ôm trán nói: “Chúng ta vừa nói đến chuyện Quách Trung Dung lôi kéo bốn nhà Diệp,Tôn, Lý, Trần, tôi chưa nói xong một nửa. Các cậu biết đấy, Quỷ Đạo đi theo con đường lệch lạc, không tôn trọng thần thánh, chỉ tôn trọng rồng và chỉ tin rằng rồng là thần thánh thực sự, điều này cũng tương tự với việc hiện nay có rất nhiều tà giáo, các cậu hãy nghĩ xem, phần lớn tà giáo lừa gạt là kiến thức hạn hẹp của những người nông thôn với năng lực hạn chế. Nhưng với bốn nhà Diệp,Tôn, Lý, Trần, bất kể địa vị nào đều có xuất thân riêng ở một trình độ nhất định. Muốn thu phục bọn họ tin vào rồng, không tôn trọng thần linh, Quách Trung Dung nhất định phải dùng chiêu bài mạnh nhất. Trong bối cảnh ngày nay, chiêu bài này nhất định phải mạnh đến mức thay đổi tam quan, khiến tất cả không thể tìm ra lý do để phản bác. Cho nên các cậu hãy đoán xem lúc đó Quách Trung Dung đã nghĩ ra điều gì”
“Rồng” Tôi gần như buột miệng nói ra câu này vì nó quá rõ ràng, muốn một người thay đổi tín ngưỡng của mình thì phải chứng minh rằng tín ngưỡng của người đó là sai, hoặc là chứng minh tín ngưỡng của mình là đúng. Cho nên muốn bốn nhà Diệp,Tôn, Lý, Trần gia nhập Quỷ Đạo, thì bằng chứng chắc chắn nhất chính là lấy ra một con rồng thật.
Trước mắt có một con rồng thật, bạn không có lý do gì để không tin nó.
Trần Đông Phương gật đầu nói: “Đúng vậy, là rồng, nhưng là xác rồng. Xác rồng này được hoàng tộc Mãn Thanh cất giấu. Khi bị phát hiện, ngay cả những người nước ngoài ở Bắc Kinh lúc đó đã chụp ảnh lại. Xác rồng này được coi là điềm báo xấu cho thấy con rồng thật đã chết và được hoàng gia bí mật cất giấu vào thời điểm đó. Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy, bây giờ có thể tra cứu một số lịch sử không chính thức của thời Mãn Thanh lúc đó, biết đâu tìm được những mảnh vỡ của nó, nhưng nhiều người cho rằng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi”.
“Thật ra thì đó là sự thật. Quách Trung Dung, người được giao nhiệm vụ quan trọng vào thời điểm đó và được coi là cọng rơm cuối cùng của triều đại Mãn Thanh, đương nhiên biết xác rồng được chôn ở đâu, thậm chí còn chịu trách nhiệm chôn cất xác chết. Quách Trung Dung và bóng rồng ở Thần Nông Giá, thật sự là rồng, không phải bóng. Tôi từng nhìn thấy chỉ dụ bí mật do Hoàng đế Quang Tự giao cho Quách Trung Dung. Sắc lệnh không phải là chôn rồng mà là yêu cầu Quách Trung Dung hồi sinh rồng từ cõi chết. Hoàng đế tự xưng là chân long thiên tử, chỉ khi phục sinh rồng thực sự thì hoàng đế mới có thể giữ được ngôi vua. Kết quả là rồng chưa kịp tái sinh thì nhà Thanh đã không còn, và xác rồng trở thành nền tảng cho Quỷ Đạo của Quách Trung Dung. Con người không thể chống cự với sự tác động cực lớn của thị giác, giống như Bàn Tử cậu không tin vậy, nhưng một khi thi thể rồng được đặt trước mặt cậu, cậu nhất định sẽ tin.” Trần Đông Phương nói.
“Thôi đi nào,chuyện về con rồng đó tôi có nghe qua, nó chỉ là một con rắn lớn tu luyện ngàn năm, khi vượt qua kiếp sét đánh nó mới thất bại thôi, chỉ là một con rắn lớn, và xem nó là con rồng thật sự?” Bàn Tử chế giễu nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play