“Anh nói vậy thì mới được coi là có lý đó, theo lý mà nói thì trong chúng ta có thế nào cũng được tính như là một người là một nhân vật quan trọng, còn một người thì lại là một con cừu non ngây thơ yếu đuối, anh trai tôi có thể yên tâm mà đi, quả thật nó đã đủ chứng minh là anh ấy tin tưởng anh rồi” Tôi nói với Bàn Tử, cũng xem như là an ủi Bàn Tử, dù thế nào thì khi bạn đã ở chung với một người lâu như vậy, mà anh ta vẫn đề phòng bạn như phòng ăn trộm thì bạn cũng đâu có thoải mái.
Tuy tôi có thể an ủi Bàn Tử, nhưng bây giờ trong lòng tôi cũng thấy khó chịu vô cùng, thì ra buổi tối ngày hôm đó anh trai tôi đối xử lạnh lùng với tôi trước, ép tôi phải bốc hỏa, cuối cùng lại trông có vẻ như bị ép đi tìm Quỷ Thợ May gì đó để may áo cưới cho Hàn Tuyết một cách bất lực, thật ra đều là diễn kịch cả thôi, chính là không muốn để lộ ra mục tiêu của mình đó là đi làm một chuyện gì đó? Mà chuyện này ngay cả tôi cũng giấu luôn, khiến tôi mấy ngày nay luôn cảm thấy hổ thẹn vì chuyện mình nổi nóng với anh ấy vào tối hôm đó, cuối cùng tôi lại bị đối xử như một con khỉ.
Tôi thì không làm được chuyện vui hay buồn đều kìm nén, không lộ ra trên mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao Bàn Tử luôn có thể từ khuôn mặt của tôi mà nhìn ra được tôi đang nghĩ gì, anh ấy vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: “Aiya, Bàn gia tôi luôn nói là cậu ngây thơ thật thà, xem ra nếu so sánh với con cáo già Tôn Trọng Mưu, Bàn gia tôi đây cũng ngây thơ như một tờ giấy trắng. Đi thôi, vào trong nhà đi, chúng ta lại nói chuyện tiếp, cô em họ kia của cậu chắc là đang đoán chúng ta lại đang bàn tính âm mưu quỷ kế gì nữa đó, Bàn gia tôi mà có thời gian thì lại suy nghĩ thêm, tiểu Diệp Tử, con người trên thế gian này nếu như ai ai cũng đều đơn thuần giống như cậu đây thì tốt biết mấy” Bàn Tử nói.
Tôi lườm anh ấy một cái, nói: “Có người phức tạp thì phải có người đơn thuần chứ, có người ngồi kiệu thì phải có người khiêng kiệu, cái này cũng giống như Thái Cực chia âm dương vậy, anh mơ cũng đẹp thật, nếu như người nào cũng giống như tôi, thì Bàn Gia anh sẽ thống trị thế giới này mất”
Bàn Tử cười lớn thành tiếng, ở cạnh Bàn Tử luôn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, chuyện này không giống với cảm giác nhẹ nhàng khi ở cạnh Hàn Tuyết, ở cạnh Hàn Tuyết, tôi có thể cảm nhận được sự bình tĩnh phát ra từ trong tim mình, nhưng Bàn Tử thì vào những lúc bầu không khí trở nên nặng nề kì lạ, anh ấy nói những câu chuyện cười vô thưởng vô phạt khiến bạn được thả lỏng hơn.
Chúng tôi bước vào nhà, tiểu cô nương hớp một ngụm trà rồi nói: “Đã bàn bạc xong chuyện nên tìm cái cớ gì để qua mặt tôi rồi đó hả?”
“Tiểu nha đầu, tại sao cô cứ nhất định phải dùng lăng kính đó để phán xét Bàn gia ta vậy chứ? Chẳng lẽ cô không nhìn ra được nét ngây thơ đơn thuần của Bàn gia tôi sao?” Bàn Tử nói một cách khoa trương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play