Đợi đến buổi trưa, trong thôn bắt đầu có người đi vào, ngay cả cảnh sát tiểu Vương cũng gọi điện thoại hỏi tôi tối nay Phục Địa Câu sẽ xảy ra chuyện gì lớn thế, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói lãnh đạo đã ra chỉ thị cho cậu ấy, bất kể tối nay Phục Địa Câu có xảy ra chuyện gì, bất kể là ai báo cảnh sát cũng không được cử cảnh sát đến hiện trường, không chỉ là trong đồn của cậu ấy, mà tất cả các sở cảnh sát được phái ra đều nhận được thông báo. Tối nay chỉ cần là cuộc gọi báo cảnh sát nói bên phía Phục Địa Câu xuất hiện tình huống thì đều không được quản. Tôi nói với cậu ấy có thể có nhân vật lớn nào đó quay về đây thăm người thân, tiểu Vương đương nhiên là không tin, gặng hỏi tôi cả buổi, tôi nói nếu như cậu thật sự muốn biết thì đến tìm người bạn tốt trong game của cậu là Lý Thanh mà hỏi, bên phía tôi có chút không tiện nói.
Đợi sau khi tôi cúp máy, hình xăm mà tôi để lộ ra chắc chắn không phải đang nói với người bên ngoài rằng ông đây là xã hội đen (ý là thông tin để lộ không quan trọng), nhìn thấy trận thế này, các thôn dân đều sợ ngơ ra, mọi người đều sẽ trốn trong nhà không dám ra ngoài, còn mấy đứa trẻ con sẽ nấp trong chỗ tối lén lén nhìn ra, nhìn dáng vẻ này, tối nay Đường Nhân Kiệt chắc chắn đều gọi hết đám xã hội đen ở Lạc Dương đến đây rồi, số người này nhiều cỡ phải tổng cộng năm sáu trăm người.
Trong đó người lo lắng cho tình hình nhất chính là Trần Thanh Sơn, chưa được bao lâu thì ông ấy đã gọi điện thoại đến: “Tình hình này là sao đây? Đường Nhân Kiệt phái người đến à? Chúng muốn làm gì? Đồ sát cả thôn à?”
“Đồ cái rắm, trưởng thôn, bác đừng lo, tối nay có chuyện lớn xảy ra, bác có thể không ra khỏi nhà thì đừng ra khỏi nhà, người mà Bàn Tử nói bác tìm bác đã tìm xong chưa?” Tôi hỏi.
“Tìm thì tìm được rồi, nhưng mới nãy họ đều gọi điện thoại cho tôi, cho rằng Bàn Tử muốn triệu tập họ để đánh nhau với đám người ở bên ngoài này, nên không ai dám làm” Trần Thanh Sơn nói.
“Nói với họ, không phải là đánh nhau đâu, mấy người ở bên ngoài này không một ai dám động vào một đầu ngón tay của họ nữa là, lỡ xảy ra chuyện thì cháu gánh, cứ bảo là cháu nói như vậy” Tôi nói với Trần Thanh Sơn, nói thế nào thì tôi cũng là cán bộ của cái thôn này, mấy lời này thì tôi vẫn có thể nói được.
“Bàn gia, anh thấy thế nào?” Tôi cúp điện thoại xong thì hỏi Bàn Tử.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT