Chúng tôi quay trở lại nhà, Hàn Tuyết đã đi đến trường rồi, tôi học theo như Bàn Tử nói là mở toang cổng nhà ra, rồi cứ thế mà ngồi trong sân, không ngoài sự dự đoán của Bàn Tử, chẳng bao lâu sau, Trần Thạch Đầu thật sự đã đến.
Tôi giả vờ trừng mắt với ông ấy, nói: “Ông lại đến đây làm gì?”
“Diệp Tử, có vài chuyện, ta muốn nói rõ ràng với cháu” Trần Thạch Đầu nói.
Tôi nói một cách “thiếu kiên nhẫn”: “Có gì thì nói mau đi”
Trần Thạch Đầu kéo một cái ghế nhỏ đến rồi ngồi bên cạnh tôi, thấy cổng nhà vẫn còn mở, ông ta lại qua đó đóng cổng lại, rồi nói với tôi: “Diệp Tử, chuyện hồi nhỏ là ta giấu cháu, sở dĩ dẫn cháu theo để đi mổ bụng thi thể của cô Ngốc, không phải là vì cô Ngốc cảm kích cháu, mà là chỉ có cháu mới có thể trấn áp được cái thứ ở trong bụng của cô Ngốc”
“Ồ?” Tôi hỏi.
“Đứa con trong bụng của cô Ngốc, là của thần sông! Năm đó nếu như cô Ngốc sinh hạ đứa con này, thần sông sẽ sống lại! Kết quả bị Trần Trụ Tử và ông Ba của cháu ngăn cản nên việc sắp thành lại hỏng! Tối hôm nay là đêm trăng tròn, ta chuẩn bị đem cô nương mà hồi trước ta mua được đi hiến tế, một khi người phụ nữ kia sinh hạ đứa con của thần sông, thần sông có thể mượn đứa trẻ này mà trùng sinh, sẽ cho ta một cơ duyên lớn!” Trần Thạch Đầu nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT