Chuyện này càng khiến tôi hạ quyết tâm tránh xa Đường Nhân Kiệt hơn một chút, mặc dù nhờ hai tấm ảnh chụp chung với ba tôi khiến tôi nảy sinh chút hảo cảm và tin tưởng với ông ấy, nhưng cái chết của ông Ba lập tức khiến tôi rơi vào nỗi hoảng sợ, tôi cũng hiểu vì sao chú Trụ Tử năm lần bảy lượt khuyến cáo tôi – thì ra có người chết thật, trong một xã hội pháp chế như hiện nay, vậy mà còn có người dám giết người thật.
Sau khi đi ra từ chỗ Bàn Tử, tôi trực tiếp đi đến Tam Lý Đồn tìm anh trai, bây giờ có thể nói bên ngoài đã hoàn toàn là một mớ hỗn độn, nhưng anh trai vẫn mang một vẻ mặt điềm tĩnh, có lẽ cũng chỉ có anh ấy mới có thể còn vững như núi Thái Sơn trong tình hình thế này, tôi kể với anh trai suy nghĩ của Bàn Tử, dù sao muốn thật sự ôm cây đợi thỏ, chúng tôi cũng rất cần sự giúp đỡ của anh trai.
“Vẫn chưa đến lúc” Sau khi anh trai nghe xong, im lặng một lúc rồi nói.
“Vậy khi nào mới đến lúc? Hôm nay người chết là ông Ba, người tiếp theo phải chết sẽ là ai đây?” Tôi nhìn anh trai nói, vẻ điềm tĩnh của anh ấy có thể cho tôi một cảm giác an toàn, nhưng bây giờ tôi thật sự rất sợ.
“Nói chung tuyệt đối không phải là em đâu” Anh trai tôi nói.
Tôi còn muốn nói thêm, anh trai lại phẩy tay, nói: “Em về đi, nói với Bàn Tử, lúc cần thiết anh sẽ ra tay”
Rõ ràng cảm giác của tôi cho đến hôm nay đó là anh trai không hề muốn nói chuyện với tôi, sau khi anh ấy ra lệnh đuổi khách, anh ấy nằm dài trên ghế sô-pha, nhắm mắt lại, mỗi lúc anh ấy làm hành động này đều có ý ám chỉ rằng anh ấy không muốn nói với tôi thêm một câu nào nữa, tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi chỉ còn cách đứng lên đi về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT