Trần Nhị Cẩu tức muốn ói máu, nhưng bất kể hắn có mở miệng ra như nào cũng không thể nói được. Sau khi bị Bàn tử cười nhạo xong Trần Nhị Cẩu thực sự giống như một độc phụ nhe răng giơ móng vuốt lao về phía Bàn tử. Bàn tử chỉ cười lạnh một tiếng một cước đạp bay Trần Nhị Cẩu ra xa khiến hắn bò cũng không bò dậy được.
“Cảnh sát ở đây sao anh dám đánh người? Đồng chí cảnh sát, tên béo này đánh người các anh không quản sao?” Lập tức có người đối chất với cảnh sát, chỉ to mồm chứ rụt tay rụt chân không dám tiến lên. Tôi vừa liếc qua nhìn thì ra là anh họ của Trần Nhị Cẩu.
Lúc này tiểu Vương đi tới nói: “Xin lỗi, tôi nhìn thấy là vị này đang phòng vệ, là thôn dân động tay trước”
Tiểu Vương nói xong thì thấp giọng nói với Bàn tử: “Vừa phải thôi. Anh đưa hắn ăn cái gì mà biến thành câm luôn rồi?”
“Bùa ngậm miệng. Nội trong ba ngày mà tôi không giải cho thì lưỡi của hắn sẽ thối rữa. Đồng chí cảnh sát anh không thể chỉ dựa vào một mảnh giấy mà định tội anh béo tôi chứ?” Bàn tử nói.
“Dạy dỗ hắn chút là được rồi, đừng để khó coi quá” Tiểu Vương cười nói.
“Cái này anh cứ yên tâm, chỉ cần hắn quỳ xuống nhận lỗi với tôi tôi tự khắc sẽ giải bùa cho hắn” Bàn tử nói. Nói xong Bàn tử lại nói lớn với tiểu Vương: “Trong bia đá đầu rồng này không có thi thể, thứ này là trấn phong thủy, đôi ba lời tôi không thể nói rõ với anh được. Thân phận của các anh không thích hợp quản những chuyện thế này, các anh quay về đồn đi”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play