“Ai đang chơi đàn vậy?” Ngọc Uẩn thấy Thái hậu đã nhắm mắt lại, có vẻ đã chìm vào giấc ngủ, nhưng khi nghe được tiếng đàn, Thái hậu lại không khỏi nhíu mày, thế là Ngọc Uẩn bèn hỏi cung nhân bên cạnh để đi báo một tiếng cho bên kia ngừng chơi đàn để tránh quấy rầy sự yên tĩnh của nương nương.
Cung nhân chưa kịp đáp lại thì đã nghe Thái hậu đang nhắm mắt khẽ nói: “Tiếng đàn nghe cũng êm tai. Ta nằm nhiều đã mệt rồi, chi bằng đi lại một lát.”
Cung nhân đáp vâng, Ngọc Uẩn nhìn theo hướng phát ra tiếng đàn: “Nương nương, hình như tiếng đàn truyền tới từ Bạc Vân cảnh.”
Bạc Vân cảnh?
Chỗ ở của hai tiểu tử kia?
Thái hậu đỡ tay Ngọc Uẩn ngồi dậy, càng tò mò hơn. Trong cầm kỳ thi họa, cầm là đứng đầu, hai huynh đệ đều biết đánh đàn, nhưng lại không đến nỗi gọi là thích.
Cơ Tố thích yên tĩnh, ghét nhất là ồn ào, ngày thường cung nhân còn không thể tụ tập trong tẩm cung quá đông, huống chi hắn bận rộn công vụ nên không có tâm trạng thưởng thức thứ này. Còn Cơ Vị Tưu tuy rằng không ghét tiếng sáo trúc, nhưng lại không thích tiếng đàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play