Hài lòng, Ninh Ngưng lên lầu hai, chuẩn bị đi ngủ một giấc thật ngon.
Vừa nằm chưa được bao lâu, cô cảm thấy cơ thể bắt đầu toát mồ hôi. Đúng là “thuốc đắng dã tật”. Cô vội làm theo lời dì Phạm, trùm chăn kín đầu, ngủ một giấc thật sâu.
...
Không rõ đã qua bao lâu, Ninh Ngưng tỉnh giấc. Cô cảm thấy người mình ướt đẫm mồ hôi. Lo lắng có thể lại bị cảm lạnh, cô nhanh chóng quấn chặt chăn quanh người, lấy một bộ đồ thu khô ráo thay vào. Sau khi nằm lại giường, cô mới nhận ra mình dường như đã hạ sốt.
Ninh Ngưng đưa tay sờ lên trán, không còn cảm giác nóng rực nữa. Cô vui mừng khôn xiết, không ngờ phương pháp này lại hiệu quả như vậy. Quấn chăn kín người, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.
Trong mơ, cô mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đào hoa ấy. Ninh Ngưng lẩm bẩm một câu: “Anh cũng giỏi thật đấy.”
---
Chiều hôm sau, dì Vương thấy Ninh Ngưng đã khỏe mạnh, hoạt bát như người bình thường, càng thêm tin tưởng vào bác sĩ Từ. Khi mọi người tụ tập trước cửa nhà bà ấy để đan áo len, dì Vương lại không kìm được mà kể chuyện này.
“Hôm qua bà chủ Ninh bị cảm, gương mặt đỏ bừng. Tôi bảo cô ấy đến gặp bác sĩ Từ thử xem, các bà đoán sao? Chỉ uống một thang thuốc đông y mà hết bệnh luôn. Bà chủ Ninh vì chuyện này còn đặc biệt tặng tôi ít bánh gọi là bánh nếp đậu đỏ!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT