Dì Phạm thu dọn xong, thấy cô vẫn ngồi lì trên ghế, liền nói: “Thôi nào, dì không bế được cháu đâu.”
“Phì!” Ninh Ngưng bật cười: “Cháu tự đi được mà!”
Thấy cô còn cười được, mặt dì Phạm dịu đi chút, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm khắc.
Ninh Ngưng ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng nhất quyết đòi tiễn bà ấy ra cổng.
Dì Phạm đành chịu, thôi thì cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Hai người ra đến cửa, dì Vương thấy vậy liền buông tay khỏi cuộn len, hỏi: “Sao về sớm thế? Không ngồi thêm chút nữa à?”
Dì Phạm chỉ vào Ninh Ngưng: “Cô nhóc này sáng đi mua sữa, bị gió lạnh nên cảm rồi. Tôi bảo lên nghỉ một lát, ra mồ hôi là đỡ thôi.”
Dì Vương đặt cuộn len xuống, đứng dậy nói: “Nghiêm trọng không? Giờ còn sớm, sao không qua bệnh viện trung y bốc thuốc? Uống vào mai khỏe, còn mở tiệm được. Tình hình thế này, chắc mai cháu ấy vẫn phải mở tiệm, phải mau khỏe mới được.”
Lời bà ấy nói cũng đúng. Một chiếc tủ lạnh thôi đã mất cả bốn chữ số, mấy ngày nay kiếm được đồng nào đều dồn cả vào đó, muốn nghỉ cũng không nghỉ được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT