Lời của Ninh Vũ Quân lạnh tanh, khiến Tạ Đào nghe mà lửa giận bùng lên. Bà ta túm lấy cánh tay ông ta, cấu thật mạnh vài cái, nhưng ông ta vẫn thản nhiên, mặt lạnh như phiến đá, cánh tay cứng như cơ bắp đơ lại.
Tạ Đào chỉ tay vào mặt ông ta mà mắng:
“Đồ vô dụng! Sớm biết ông cứng đầu thế này, tôi đã không lấy ông! Tôi chỉ bảo ông đi tìm con gái, vậy mà ông làm như tôi bảo ông đi chết không bằng! Người ta ai cũng khôn ngoan đi kiếm lợi, còn ông thì trái ngược! Ông muốn chọc tôi tức chết phải không?”
Giọng chanh chua khiến Ninh Vũ Quân đứng dậy, phủi bụi trên quần, đi thẳng ra cửa.
“Đi đi! Có giỏi thì đi rồi đừng về! Đúng là mắt mù mới lấy phải đồ vô tích sự!”
Ninh Vũ Quân bước ra khỏi nhà, chỉnh lại mũ, hút thêm một hơi thuốc, không ngoái đầu mà đi về phía đồng ruộng.
Đồng lúa mạch dần ngả vàng. Ông ta tìm một gò đất ngồi xuống, nhét thêm ít thuốc lá vào tẩu, mắt lim dim nhìn cánh đồng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play