Chờ đến khi tiếng thang máy đóng lại, Hà Kiệt mới thận trọng thò đầu ra. Thấy hành lang vắng tanh, cậu ta ra hiệu cho nhóm đi tiếp.
Dương Tuyết lúc này chỉ mong thư ký Hàn họp xong, xuống nhà hàng tìm không thấy bọn họ, rồi lập tức lên đây. Nhưng hy vọng của cô ta, đến trước cửa phòng, cũng hoàn toàn tan biến. Không một bóng người chờ họ.
Hà Kiệt quẹt thẻ mở cửa. Một phòng khách rộng lớn hiện ra trước mắt. Trên sàn là hàng loạt túi mua sắm, thêm vài hộp giày còn chưa kịp thu dọn.
Hà Kiệt kiểm tra từng phòng một, không ai ở đây cả.
Cậu ta ra hiệu cho Vương Hải quăng hai con tin lên ghế sô pha, rồi bước đến chiếc máy phát nhạc. Xoay vài nút, một giai điệu du dương vang lên.
Vương Hải ngả người vào ghế đơn, duỗi chân lên bàn trà, nhếch mép cười khinh bỉ: “Đúng là lão già thú vị. Xương cốt là người Trung Quốc mà lại đi nghe nhạc phương Tây. Không lạ gì khi là kẻ nhu nhược.”
Hà Kiệt bước đến, rút khăn lụa và nơ ra khỏi miệng hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT