Vương Hải đi sau, liếc nhìn Hà Kiệt vẫn lặng thinh, vò đầu, bất lực nói: “Hà Kiệt, chúng ta cứ như thế này cũng không phải cách hay. Ngày ngày chờ ở đây, chưa chắc đã gặp được người, mà thời gian thì cứ trôi qua, thật sự lãng phí. Hay là về trước đi.”
“Tay nghề của Mã Hiểu Yến khó khăn lắm mới khá hơn trước một chút, mấy ngày không tập, chắc lại trả hết cho bố cô ta. Nghe tôi đi, về luyện tập trước, đợi đến hôm diễn ra hội giao lưu, đến quầy hàng của ông ta mà chặn. Dù sao ông ta cũng không thể không tham dự hội giao lưu.”
Lời này có lý, chính Hà Kiệt cũng hiểu rõ. Cậu ta nhàn nhạt nói: “Anh cứ đưa cô ta về trước đi, tôi sẽ ở lại chờ.”
“Không, anh đang đùa tôi à? Để anh ở đây một mình chờ? Anh nghĩ tôi có thể đồng ý sao? Hà Kiệt, anh không thấy bên cạnh hắn ta có mấy vệ sĩ à? Được rồi, tôi hỏi anh, nếu thật sự gặp được hắn, anh định làm gì?”
Vương Hải nhíu mày nhìn người anh em gầy gò trước mặt. Hắn biết Hà Kiệt rất bướng, nhưng không ngờ cậu ta không chỉ bướng mà còn gan to, dám ở lại một mình chờ.
Hà Kiệt không trả lời, nhưng từ ánh mắt cậu ta, Vương Hải có thể thấy cậu ta cũng chưa nghĩ ra cách nào.
“Này, hai người có đi không thì bảo!” Mã Hiểu Yến thổi bong bóng, bực bội liên tục dậm chân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT