Thái độ tốt của cô ta khiến xưởng trưởng Chu hài lòng gật đầu: “Những điều này cần phải tích lũy dần. Nhưng cô nói cũng đúng, bao bì của chúng ta đã mấy năm rồi chưa thay đổi. Lần này cũng nên làm mới một chút. Tuy nhiên, kiểu như Ninh Ký thì chúng ta không làm được, chi phí quá cao. Nhà máy bánh ngọt của chúng ta chủ yếu sản xuất số lượng lớn, nếu làm bao bì như thế sẽ không thực tế. Chúng ta chỉ có thể cải tiến một chút trên giấy dầu. Việc này giao cho cô, nhất định phải kiểm soát chi phí.”
Ban đầu, nghe vậy, Hoàng Xán còn tưởng xưởng trưởng đã nghe theo ý kiến của mình, nhưng nghe đến đoạn cuối, chẳng phải cũng chẳng thay đổi được gì nhiều sao? So với Ninh Ký, bao bì của nhà máy vẫn cũ kỹ và lỗi thời.
“Xưởng trưởng, ở cổng nhà máy của chúng ta cũng có cửa hàng, trong trung tâm thương mại cũng có quầy. Hay thế này, tại những nơi đó, chúng ta dùng bao bì kiểu như của Ninh Ký, còn những nơi khác thì giữ nguyên. Tôi nghĩ quầy hàng ở những chỗ đó đại diện cho bộ mặt của nhà máy bánh ngọt!”
Nghe vậy, trưởng ban Lưu lắc đầu: “Nếu hương vị không thay đổi thì đừng thay bao bì. Nếu không, mọi người sẽ nghĩ rằng chúng ta ‘bình mới rượu cũ’. Bận làm những thứ màu mè nhưng không cải tiến hương vị, chẳng khác nào thể hiện sự thiếu chân thành. Hơn nữa, nếu chỉ thay bao bì ở những nơi như cô nói, vậy giá bán thì sao? Lấy bánh trứng làm ví dụ, vẫn bán tám hào một cân, cộng thêm chi phí bao bì mới thì còn lãi được bao nhiêu? Chẳng phải sẽ lỗ sao? Còn chuyện bị ‘so bì’, nếu là về hương vị, tôi phải thừa nhận chúng ta đúng là bị so bì thật. Nhưng có một điều cô chưa hiểu rõ: chúng ta là nhà máy, không mạnh về bán lẻ, mà là bán sỉ, bán số lượng lớn. Ninh Ký làm ăn tốt đến đâu cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ. Trừ khi họ có thể bán bánh đến từng nhà trong huyện Hà An, nếu không, tác động của Ninh Ký lên chúng ta là không lớn!”
“Đúng vậy.” Xưởng trưởng Chu cũng đồng ý: “Giờ nhà nước đang thúc đẩy cải cách thể chế kinh tế thị trường. Sau này, các cá nhân làm bánh như Ninh Ký sẽ càng nhiều. Sẽ còn có những tiệm nổi tiếng khác nữa. Chúng ta không thể cứ so bì từng cửa hàng một với nhà máy được. Phải phân biệt được điều chính và điều phụ, nhìn rõ thực tế. Nếu không, sẽ mất cả chì lẫn chài.”
…
“Được rồi, tôi còn có chút việc. Các cô các cậu cũng làm việc đi. Tổ trưởng Hoàng, việc bao bì giấy dầu này giao cho cô. Phải nhanh, qua Tết Dương lịch là đến cuối năm rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT