Bạch Hiểu Vũ: "…"

Đây là phòng dột gặp đêm mưa sao?

Cậu thở dài, tiếp tục đưa tay vào lồng năng lượng bên trong quả trứng.

Hơi thở yếu hơn so với vừa nãy, sức sống bên trong đang không ngừng suy giảm.

Bạch Hiểu Vũ dần dần nhíu mày, ngay giây sau sau đột nhiên mở to mắt.

Quả trứng này thậm chí còn có xu hướng bị vỡ lòng đỏ!

Sắc mặt Bạch Hiểu Vũ hơi nghiêm lại, những ngón tay thon dài của cậu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt vỏ trứng, tay phải cong lại gõ nhẹ hai ngón tay vài cái.

Cậu thậm chí còn vô thức muốn tiến lại gần để ngửi, ngón tay làm động tác véo nhẹ rồi đưa vào miệng nếm thử.

Dư Tây ở bên cạnh nhìn chăm chú, nghe nói những bồi dưỡng sư xuất sắc đều có cách chẩn đoán trứng của riêng mình.

Thông thường sẽ không truyền ra ngoài, bây giờ Bạch Dục sư lại thực hiện trước mặt một người ngoài như cậu ấy, như vậy cũng không có vấn đề gì thật ư?

Hay là anh ấy đang cố ý dạy mình?

Phải biết rằng tất cả những người đến Sở Bồi dưỡng để làm trợ lý bồi dưỡng đều mơ ước được học tuyệt kỹ của bồi dưỡng sư. Nhưng điều đó phải do bồi dưỡng sư sẵn sàng dạy bạn mới được.

Trong lòng Dư Tây vừa lo lắng vừa mừng rỡ, không biết có phải Bạch Dục sư có ý định dạy cậu ấy không?

Bạch Hiểu Vũ không biết tâm trạng phấn khích của trợ lý nhà mình, cậu dừng lại ngay khi đầu ngón tay sắp chạm vào môi mình.

Cậu nhìn chằm chằm vào quả trứng kích thước bằng quả bóng rổ, đờ đẫn một lúc rồi mới hoàn hồn.

Xem ra bệnh nghề nghiệp của cậu lại tái phát rồi.

Rút tay lại, nhìn bàn tay của mình.

Bàn tay này trắng trẻo thon dài, xương khớp rõ ràng, không có vết chai nào.

Quan trọng nhất là lòng bàn tay và đầu ngón tay đầy đặn, da mềm mại, ánh lên sắc hồng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Thật sự là một đôi tay vừa quen thuộc vừa xa lạ đã lâu không gặp.

Cậu cũng từng có đôi tay như vậy, sau đó khi tận thế đến, cậu cầm vũ khí giết zombie, vũ khí nóng súng ống đạn dược, vũ khí lạnh đao kiếm cung giáo, cậu sống đến giai đoạn cuối của tận thế nên đã trải qua hết tất cả.

Vì vậy, tay cậu toàn là vết chai, dính đầy máu.

Máu của zombie, động vật thực vật biến dị và cả... con người.

Lòng người đã suy đồi trong thời tận thế, có người vì một miếng ăn mà có thể làm bất cứ điều gì.

Cậu nhớ người đầu tiên cậu giết là khi thực hiện nhiệm vụ là một thủ lĩnh của một căn cứ nhỏ hẻo lánh, gã nuôi nhốt người dân trong căn cứ như súc vật lấy thịt cùng đồng bọn.

Khi đó khi họ đến, cảnh tượng họ nhìn thấy chẳng khác gì một lò giết mổ lớn.

Sau đó, những người trong đội họ đã giết chết tất cả những kẻ đã ăn thịt người.

Máu chảy thành sông trong chốc lát.

Bạch Hiểu Vũ nghĩ đến những chuyện trước đây, thật sự đã quá lâu rồi.

Lúc đó, cậu đã không còn làm nghề cũ nữa, một mặt là vì cảm giác ở tay cậu không còn đủ nhạy bén, mặt khác là vì những tu giả ở thời tận thế cũng phải lang thang khắp nơi, nhiều khách hàng cũ trước đây đã mất tích, không có họ cung cấp đan dược thì một phu đan sư như cậu đương nhiên không có nguồn thu nhập.

Phu đan sư là nghề nghiệp của Bạch Hiểu Vũ trước tận thế.

Thời mạt pháp không thể thành lập đất nước. Họ đều là những tu giả ẩn mình trong thế giới hiện tại.

Tổ tiên của Bạch Hiểu Vũ là một luyện đan sư, sau đó thời mạt pháp đến, dược tính của linh thảo giảm đi rất nhiều, dược tính kém quá nhiều thì không thể thành đan.

Vì vậy, đan dược dùng một viên thì ít đi một viên, sau này số lượng đan dược đã trở nên khan hiếm. Nhiều tu giả đều giữ số đan dược mà tổ tiên để lại.

Những viên đan dược được bảo quản trong thời gian dài, dược tính ít nhiều gì cũng sẽ bị mất đi.

Vì vấn đề dược thảo mà các luyện đan sư không thể thành đan nên họ dần chuyển nghề hoặc từ bỏ, con đường luyện đan không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng tổ tông nhà họ Bạch là một thiên tài, ông thấy những dược thảo đó không đủ dược tính để thành đan nên chuyển sang chú ý đến việc Phục Hồi những viên đan dược đã mất dược tính. Sau hàng chục năm nghiên cứu, cuối cùng ông đã thành công sử dụng những dược thảo không đủ dược tính này để phục hồi những viên đan dược đã mất dược tính.

Từ đó, nhà họ Bạch đã thành công chuyển từ luyện đan sư sang tu đan sư, truyền đời qua nhiều thế hệ. Sau đó, vì thời đại loạn lạc đó, tu đan sư đã đổi tên thành phu đan sư.

Kể từ đó, những người được gọi là tu đan sư lại ít đi, qua lời truyền miệng, phu đan sư lại được lưu truyền rộng rãi hơn.

Đến đời Bạch Hiểu Vũ, nhà họ Bạch chỉ còn lại cậu và một đứa cháu của cậu.

Bạch Hiểu Vũ rất có năng khiếu về phương diện này, việc đánh giá mức độ mất dược tính của một viên đan dược, thực ra quá trình này cũng giống như việc bắt mạch, xem, hỏi và nghe của trung y. ( truyện trên app T Y T )

Sau khi trưởng thành, cậu gần như chỉ cần nhìn và ngửi là có thể đánh giá được, nếu không được thì phải dùng tay. Vì vậy, phu đan sư cần một đôi tay nhạy bén, cảm nhận kết cấu bên ngoài của đan dược để đánh giá sơ bộ mức độ mất dược tính, nếu không thể đánh giá được thì phải nếm thử một chút.

Một đôi tay nhạy bén cũng cần được sử dụng khi phục hồi đan dược. Nhiệt độ của đan dược, nhiệt độ của dung dịch phục hồi, độ sệt của thuốc, v.v., đều quá quan trọng đối với quá trình phục hồi sau này, cần phải dùng tay để đo lường.

Thiếu linh khí, những người tu luyện khác đều dùng dược để tu luyện. Chỉ là về cơ bản đều không đi được xa, không có đủ linh khí thì không thể xây dựng nền tảng.

Bạch Hiểu Vũ không cố ý theo đuổi, mà thuận theo tự nhiên.

Cháu trai của cậu không có thiên phú về phương diện này, càng không có chí hướng, thi vào trường quân đội để bảo vệ đất nước.

Bạch Hiểu Vũ thì mở một cửa hàng thú y, cho đến khi tận thế đến.

Cháu trai của cậu là Bạch Cập đang thực hiện nhiệm vụ, sau khi tận thế bùng nổ thì không còn tin tức gì nữa.

Cậu một đường từ thành phố lớn phương Nam chưa từng có tuyết rơi trải qua trăm cay ngàn đắng đến Thủ Đô, từ miệng đồng đội của cháu trai biết được vì thực hiện nhiệm vụ đi cứu một quan chức cấp cao, cháu trai đã bị đối phương đẩy vào đống zombie.

Đừng nhìn Bạch Hiểu Vũ trông dịu dàng như ngọc, luôn tươi cười với mọi người nhưng thực chất trong xương cốt cậu rất lạnh lùng, người cậu quan tâm rất ít.

Cháu trai nương tựa vào cậu không còn nữa, cậu điên cuồng hạ bệ đối phương, khoảng thời gian đó mất mười năm.

Sau đó sau tận thế linh lực phục hồi, tinh thần lực của Bạch Hiểu Vũ đột phá lần nữa, luyện chế ra thuốc giải virus zombie tận thế.

Ngay khi cậu sắp đưa công thức đến tay người lãnh đạo xây dựng trật tự mới của tận thế mà cháu trai cậu sùng bái nhất thì bị người ta truy sát.

Cậu tự bạo đồng quy vu tận cùng những người đó.

Công thức thuốc giải đã được chia làm ba đường đưa đi.

Đó đều là những đồng đội có kinh nghiệm tác chiến phong phú của cháu trai, xuất phát sớm hơn cậu một ngày.

Nguyện vọng cuối cùng của cậu là hy vọng thế giới này khôi phục lại vẻ đẹp trước tận thế.

Thế giới tươi đẹp đó, không có zombie, chim hót hoa thơm, mọi người an cư lạc nghiệp.

Người thân duy nhất của cậu cũng còn sống.

Bạch Hiểu Vũ thu lại cảm xúc trong mắt, công thức thuốc giải hẳn đã được đưa đến thành công, nếu không có lẽ cậu sẽ không có cơ hội sống lại lần nữa.

Công đức là sự đền đáp của trời đất đối với tu giả.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay nhắc nhở cậu, hiện tại cậu đang ở một thế giới khác.

"Nhưng từ một phu đan sư trở thành một phu đản sư thì có hơi miễn cưỡng.

(*) Phu ở đây có dịch ra là ấp, phu đản là ấp trứng nhưng phu đan dịch ra thành ấp đan nghe hơi kỳ nên team xin phép giữ nguyên Hán Việt.

Nhắm mắt đưa tinh thần lực vào trong vỏ trứng, cậu cũng vừa mới phát hiện ra tinh thần lực của tận thế cũng đi theo, nếu không thì cũng không thể dễ dàng phán đoán tình hình của quả trứng này.

Rút tay về, Bạch Hiểu Vũ quay sang Dư Tây: "Tiểu Tây, trong sở có thuốc Phục Hồi trứng không?"

Trong ký ức của nguyên chủ có thứ này, không biết ở đây có không.

Dư Tây nghĩ lát: "Chỉ có một viên, mà khu cũng phải mất rất nhiều công sức mới xin được. Bạch Dục sư, quả trứng này nghiêm trọng đến vậy sao?"

Bạch Hiểu Vũ gật đầu: "Cậu mang tới đi."

Sau khi Dư Tây đi, Bạch Hiểu Vũ lần lượt sờ từng quả trứng, có chút giống với dáng vẻ khi cậu mới học phu đan năm xưa, cũng sờ từng viên đan dược.

Kiểm tra xong một lượt mười tám quả trứng, chỉ có quả lớn nhất là nghiêm trọng nhất, đối mặt với nguy cơ vỡ lòng đỏ, những quả khác đều yếu ớt vô cùng, hiện tại đã có chút biểu hiện bẩm sinh không tốt. Nếu không phát hiện sớm, có lẽ sẽ có nhiều quả vỡ lòng đỏ hơn.

Lúc này, hệ thống xuất hiện: "Tít tít tít, ký chủ đã kiểm tra xong tình trạng trứng, nhiệm vụ hoàn thành. Bây giờ phát thưởng, vui lòng kiểm tra trong ô hệ thống."

Bạch Hiểu Vũ nghe vậy liền hứng thú: "Xem thế nào?"

Hệ thống: "Hệ thống có thể hợp nhất với quang não của cậu, có thể mở giao diện thông qua quang não. Có muốn hợp nhất không?"

Bạch Hiểu Vũ: "Có."

Cậu mở quang não của mình, một quả cầu kim loại màu bạc hình đồng hồ, mở ra lại có thể phát hiện ra một thế giới mới.

Kết hợp trí nhớ của nguyên chủ và lời nhắc của hệ thống, cậu tìm thấy giao diện hệ thống trong trang cá nhân của mình, mở ra thấy một ô ảo.

Giống như ô trong trò chơi, hiện tại số lượng không nhiều, chỉ có mười ô. Trong đó có ba ô hiển thị có đồ vật. Hai ô tối, sau khi nhấp vào thì không thể lấy ra, cuối cùng nhấp vào ô sáng đó, khung thoại bật lên, hỏi có lấy ra không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play