Không chỉ vậy, thể chất của nguyên chủ là song F, là loại phế vật hiếm có.
Mặc dù mọi người đều biết cậu không thể kế thừa Đế quốc nhưng hiện tại mẹ cậu đang chiếm vị trí người tình số một trong số rất nhiều người tình của cha, được sủng ái lắm nên cậu cũng được người đó quan tâm nhiều hơn.
Vì thế, cậu càng bị những anh chị em khác "quan tâm" đến đây.
Điều khiến Bạch Hiểu Vũ ngạc nhiên là, những anh chị em trong ký ức của nguyên chủ thực sự có một số người có thể biến thành thú dữ.
Đây là yêu tu sao?
Rất nhanh, cậu đã biết được không ít thông tin. Hóa ra trên thế giới này có một số người có thể biến thành thú, một số khác không thể biến đổi hoàn toàn, còn lại là những người hoàn toàn không thể biến đổi.
Nguyên chủ chính là loại cuối cùng.
Thú hình của hoàng thất Đế quốc Tinh Tế là hổ, trong số những anh chị em của nguyên chủ, chỉ có một số ít có thú hình là hổ, không ai không phải là ứng cử viên kế vị sáng giá.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là, cách sinh sản của thế giới này lại là đẻ trứng.
Mỗi quả trứng được sinh ra, từ rất lâu trước đây đều có thể được cha mẹ ấp, sau đó thế giới này bị ảnh hưởng bởi thứ được gọi là vật chất tối do Trùng tộc mang đến, nơi nào ô nhiễm càng nặng thì trứng mới đẻ ra phải trải qua quá trình ươm tạo chuyên biệt mới có thể nở.
Vì vậy, nghề dục sư trở nên thịnh hành.
Chuyên ngành của nguyên chủ là bồi dưỡng, thực ra cậu được Hoàng đế nhét vào bằng slot, chỉ chờ cậu tốt nghiệp là được phân công đến Sở Bồi dưỡng Hoàng gia.
Nhưng nguyên chủ không thích chuyên ngành này, vì không có một Hoàng đế nào chuyên về bồi dưỡng cả. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Đúng vậy, nguyên chủ sở hữu tư chất kém cỏi nhất nhưng lại mơ mộng cao nhất.
Cậu cũng muốn trở thành Hoàng đế.
Vì vậy, cậu bắt đầu lập kế hoạch, kéo bè kết phái, làm không ít chuyện.
Kết quả cuối cùng hiển nhiên là dễ thấy.
Đọc lướt qua một số ký ức, Bạch Hiểu Vũ thở dài, từ từ mở mắt ra.
Dư Tây vẫn luôn nhìn cậu, vui mừng nói: "Bạch Dục sư, anh tỉnh rồi. Em đi gọi bác sĩ."
Bạch Hiểu Vũ nhìn cậu thiếu niên thanh tú chạy ra ngoài, trong đầu lại hiện ra những ký ức tương ứng, đột nhiên đưa tay đỡ trán.
Có vẻ nguyên chủ đã để lại một đống hỗn độn cho cậu.
Đứa trẻ này tên là Dư Tây, là học sinh làm partime của Sở Bồi dưỡng, là trợ lý của nguyên chủ.
Nguyên chủ này trong đầu không có mấy kiến thức và kinh nghiệm chuyên ngành bồi dưỡng, vậy mà lại là bồi dưỡng sư duy nhất của Sở Bồi dưỡng khu vực này!
Nguyên chủ không biết, cậu chỉ là người tiếp nhận thân thể này giữa chừng, cậu càng không biết.
Hơn nữa, nguyên chủ trở thành bồi dưỡng sư này đương nhiên không phải vì muốn ấp trứng, cậu ta để mắt đến phi hành khí duy nhất của Sở Bồi dưỡng và khoản kinh phí mà sở cấp trong tháng này.
Nguyên nhân của vụ tai nạn lần này là cậu lấy kinh phí đó, mượn cớ đi mua dung dịch bồi dưỡng, mua những thứ khác và chuẩn bị bay trở về hành tinh Thủ Đô.
Giữa đường thì bị sát thủ truy đuổi, phi hành khí nổ tung, kinh phí cũng mất.
Lúc này, Dư Tây dẫn bác sĩ vào, vẻ mặt phấn khích: "Bạch Dục sư, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, những quả trứng của Sở Bồi dưỡng trông cậy vào anh đấy."
Bạch Hiểu Vũ: "..."
Không, cậu không biết gì cả, trông cậy vào cậu cũng vô dụng.
Cậu đâu có biết ấp trứng đâu!
Cái đống hỗn độn này, cậu có thể không nhận không?
Trong đầu Bạch Hiểu Vũ lập tức vang lên tiếng "tít tít", làm cậu giật mình.
"Tít tít tít, tôi là hệ thống ấp trứng Tinh Tế, phát hiện ký chủ có ý định bỏ trốn, hiện bắt đầu làm nhiệm vụ. Vui lòng quay trở lại Sở Bồi Dưỡng trong vòng 12 giờ để kiểm tra tình hình của những quả trứng. Đồng ý hay không?"
Bạch Hiểu Vũ phản ứng lại, nhìn thấy chữ "Đồng ý" được viết hoa, in đậm và tô đỏ, chữ "Không đồng ý" bị gạch chân, thu nhỏ và mờ đến mức gần như không nhìn thấy, nút bấm còn đen xì.
Bạch Hiểu Vũ: "..."
Bạch Hiểu Vũ: "Tại sao chữ Không đồng ý không sáng?"
Ngay giây tiếp theo, trong đầu cậu hiện lên một chú mèo trắng, Bạch Hiểu Vũ vừa ngẩn ra thì nghe thấy tiếng nức nở, cậu cảm thấy không ổn, trong đầu bị tiếng khóc của chú mèo trắng nhấn chìm.
"Hức..."
"Hức hức..."
"Hức hức hức..."
Chú mèo trắng khóc đến nỗi lông ướt đẫm, tai cụp xuống, mũi hít hít trông vô cùng đáng thương, còn có xu hướng nước mắt lưng tròng.
Đầu Bạch Hiểu Vũ đau như búa bổ, nếu tiếp tục khóc nữa, cậu cảm thấy đầu mình sắp bị ngập nước.
"Đừng khóc nữa, tôi chỉ hỏi thôi, không phải nói không nhận. Tôi chọn đồng ý."
Cậu vốn chỉ cảm thấy mình không đủ chuyên nghiệp nhưng đã tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ thì đương nhiên cũng phải giải quyết đống hỗn độn mà cậu ta để lại.
Hệ thống lập tức nín khóc: "Ký chủ đã nhận nhiệm vụ thành công, vui lòng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 12 tiếng."
Sau đó biến mất không thấy.
Bạch Hiểu Vũ: "..."
Thật vô tình.
Tuy nhiên, hệ thống này được gọi là hệ thống ấp trứng, vậy thì quả cầu đen tròn mà cậu gặp trước đó trông giống như một quả trứng.
Bạch Hiểu Vũ bật cười, nhanh chóng lắc đầu, làm sao có thể có một quả trứng lớn như vậy?
Bạch Hiểu Vũ nghĩ, có lẽ đó là một sản phẩm công nghệ cao.
Nhưng quả cầu đen đó đã cứu mạng cậu, hẳn là do con người điều khiển, sau này có cơ hội chắc chắn phải cảm ơn chủ nhân của nó thật tốt.
Không biết một quả cầu đen như vậy phải tốn bao nhiêu tiền, không đúng, tiền tệ của thế giới này được gọi là điểm tín dụng, cậu cũng muốn mua một cái.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trong đầu cậu tự động hiện lên một chuỗi số không to đùng trong tài khoản của nguyên chủ, toàn bộ tài sản của cậu đã bị những anh chị em khác lấy mất trước khi cậu được đưa đến đây.
Trên người nguyên chủ ngoài một cái quang não thì không còn gì cả. Bọn họ sợ cậu quay về, thậm chí còn muốn giết cậu luôn để trừ hậu họa.
"Bạch Dục sư, anh có thấy khó chịu ở đâu không?"
Bạch Hiểu Vũ hoàn hồn, biết rằng mình đột nhiên đỡ đẫn để giao tiếp với hệ thống đã làm cho trợ lý nhỏ này sợ hãi: "Không sao, tôi hôn mê bao lâu rồi?"
Dư Tây: "Ba ngày, anh làm chúng em sợ chết khiếp."
Bạch Hiểu Vũ cười với Dư Tây: "Vậy thì những ngày này vất vả cho các cậu rồi."
Dư Tây này mới chưa đầy mười tám tuổi, tính tình đơn thuần, bị nguyên chủ lừa quay mòng mòng. Nguyên chủ rất sợ không đủ tiền nên đã "mượn" luôn cả số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu ấy.
Dư Tây vẫn chưa nhận ra mình bị nguyên chủ lừa, Bạch Hiểu Vũ vừa cười, cậu ấy lại nhìn đến ngơ ngác.
Bạch Hiểu Vũ có làn da trắng lạnh, mắt phượng môi mỏng, khi nguyên chủ còn sống, khí chất u ám, dù vậy, dung mạo của nguyên chủ vẫn đứng đầu trong số những anh chị em kia.
Tất cả mọi người đều chế giễu cậu là một phế vật song F nhưng chỉ riêng về dung mạo thì không thể chê vào đâu được. Vì vậy, nguyên chủ lại là một người đẹp phế vật nổi tiếng ở hành tinh Thủ Đô.
Còn Bạch Hiểu Vũ hiện tại thì khỏi phải nói, lúc không cười thì tao nhã quân tư vân chi ngọc thụ, lúc cười thì dịu dàng như ngọc, ấm áp như hoa nở mùa xuân.
Dư Tây dần đỏ mặt, nói cũng lắp bắp: "Không... không, đây là việc em nên làm. Đây... đây là bác sĩ Dương, bác sĩ điều trị chính của anh."
Bác sĩ Dương ở sau Dư Tây, không giống với mái tóc đen và đôi mắt đen của Dư Tây, vị bác sĩ này là một người đẹp phong cách chị đại với mái tóc dài màu hạt dẻ và đôi mắt màu xanh lục, mở lời: "Bây giờ tôi sẽ kiểm tra toàn thân cho anh."
Bạch Hiểu Vũ gật đầu: "Làm phiền rồi."
Dương Vọng nhìn người đàn ông trái ngược với lời đồn đại này, sự kinh ngạc trong mắt lóe lên rồi biến mất.
Cô xuất thân từ hành tinh Thủ Đô, không giống với những người ở đây có thông tin hạn chế. Năm đó, họ thậm chí còn cùng học tại trường quân đội Đế quốc nhưng cô học chuyên ngành y, còn Bạch Hiểu Vũ học chuyên ngành bồi dưỡng. Ở một mức độ nào đó, họ cùng thuộc khoa y.
Năm đó, người trước mặt này đã dùng đặc quyền để vào chuyên ngành át chủ bài của trường quân sự Đế quốc nhưng khi đi học lại trốn học hàng ngày, cuối kỳ môn nào cũng điểm kém, xếp hạng cuối toàn khóa, danh tiếng vô cùng vang dội, cả trường quân sự Đế quốc không ai không biết.
Ba ngày trước, cô được Viện trưởng đích thân chỉ định làm bác sĩ điều trị chính cho Bạch Hiểu Vũ, thậm chí Viện trưởng còn không yên tâm, dặn đi dặn lại cô phải cẩn trọng. Nói rằng đây là bồi dưỡng sư duy nhất ở khu vực của họ, hành tinh Thủ Đô coi trọng nơi này, đặc biệt phân phối sinh viên ưu tú của trường quân sự Đế quốc đến...
Trên thực tế, Dương Vọng không tin, dù sao thì thành tích của người này ở trường năm đó vẫn còn rõ ràng. Còn nữa, Dương Vọng ban đầu chọn đi xa đến hành tinh biên giới theo quân làm bác sĩ quân y, cũng là vì cha của Bạch Hiểu Vũ đã để mắt đến cô trong một bữa tiệc. Cô có dòng máu ưu tú, hình thú là báo gấm, hai thú nhân kết hợp với nhau dễ sinh ra hậu duệ là thú nhân hơn, thêm vào đó, việc cô từ chối khiến người đàn ông quen với tình nhân ngoan ngoãn kia càng thêm hứng thú với cô. Cuối cùng, cha mẹ cô đã phải trả giá rất lớn, cô mới có thể đi xa trốn khỏi bàn tay của ác quỷ.
Vì vậy, cô cũng không có thái độ tốt với con cháu hoàng tộc kia và cả người đã sinh ra cậu.
Bạch Hiểu Vũ nhanh chóng nhận ra sự thù địch trong mắt của vị bác sĩ này, cậu lọc lại trí nhớ trong đầu, dường như không có bất kỳ thông tin nào về đối phương.
Chẳng lẽ là nguyên chủ đã đắc tội với người khác mà không biết.