Kéo cửa cuốn xuống, tiệm kính mắt chính thức đóng cửa.

Bình thường tiệm sẽ không đóng cửa sớm như vậy, nhưng Lý Kiếm Nghiệp nói ông còn phải về bệnh viện, mẹ cô đang ở đó một mình chăm sóc em trai, ông không yên tâm.

Lý Quỳ Nhất nói: “Được rồi, vậy con tự về nhà.”

Cô cụp mắt do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thăm tình hình của em trai. Nhưng vừa hé miệng, đã nghe Lý Kiếm Nghiệp hỏi: “Câu vừa nãy…khó lắm sao?”

Những lời định nói lập tức bị nuốt ngược vào bụng.

“…Không khó ạ.”

Lý Kiếm Nghiệp liếc cô một cái, không rõ hàm ý, “Ồ” một tiếng, sau đó rút từ trong túi ra tờ hai mươi tệ, đưa cho cô: “Tự mua gì đó ăn, trên đường về cẩn thận, ngủ sớm đi, không cần đợi bọn bố về.”

Bọn bố.

Dù biết rằng trong hoàn cảnh này, hai chữ đó không mang ý nghĩa gì khác, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy có chút xa cách.

Cô im lặng nhận lấy tiền.

“Đi đi.” Lý Kiếm Nghiệp vẫy tay, xoay người đi về phía bệnh viện nhi.

Bóng lưng người đàn ông trung niên không giống với thiếu niên, rộng rãi, vững chãi như một mảnh đất vàng rắn chắc. Nó có ấm áp không? Có khô ráo không? Có thô ráp không? Lý Quỳ Nhất không biết.

Cô cầm chặt tờ hai mươi tệ, đến quán mì dưới khu chung cư ăn một bát mì kéo.

Về đến nhà, căn phòng tối om vắng lặng. Cô đi thẳng qua phòng khách, chỉ đến khi bước vào phòng ngủ mới bật đèn. Ánh sáng ấm áp lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, nhưng vì không gian quá hẹp, ánh sáng lại trở nên có phần thừa thãi.

Lý Quỳ Nhất xoay tay khóa cửa, đặt cặp xuống, kéo khóa ra, lấy một chiếc điện thoại từ ngăn bí mật.

Chiếc điện thoại này là do cô tự mua, ngoài người bạn thân Phương Tri Hiểu, không ai biết đến sự tồn tại của nó.

Cô đã đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi vào cấp ba, đứng đầu toàn thành phố, hơn người thứ hai gần ba mươi điểm. Trường THPT Thực nghiệm Liễu Nguyên và Trường Nhất Trung Liễu Nguyên đều muốn có được cô. Cách các trường giành học sinh luôn đơn giản và thô bạo—chính là dùng tiền. Cuối cùng, Nhất Trung đã chi mười vạn tệ tiền học bổng để kéo cô về.

Thực ra, so với Nhất Trung, Thực nghiệm vẫn nhỉnh hơn một chút. Đây là ngôi trường trăm năm danh giá, nền tảng vững chắc, từ trước đến nay luôn đứng đầu thành phố Liễu Nguyên. Trong khi đó, Nhất Trung chỉ mới phát triển mạnh trong mười năm gần đây, được cho là áp dụng mô hình học tập khắc nghiệt theo kiểu Hành Thủy*, học đến chết cũng phải học. Nhờ vậy, tỷ lệ đỗ đại học tăng vọt, dần dần có thể sánh ngang với Thực nghiệm.

Nếm được lợi ích, Nhất Trung muốn thu hút nguồn học sinh chất lượng hơn, không những nâng cao điểm chuẩn mỗi năm mà còn công khai cạnh tranh giành lấy các học sinh xuất sắc từ Thực nghiệm.

Ban đầu, Lý Quỳ Nhất muốn vào Thực nghiệm, nhưng trước khoản học bổng hậu hĩnh, cô không khỏi dao động. Bố mẹ cô càng không cần suy nghĩ nhiều, lập tức thay cô quyết định chọn Nhất Trung.

Cô không có gì bất mãn. Ngược lại, có thể kiếm tiền nhờ thành tích học tập, cô cảm thấy rất đắc ý.

Cho đến khi mẹ cô, Hứa Mạn Hoa, vui vẻ nói trong bữa cơm: “Vừa hay học bổng của con có thể dùng để đóng học phí cho em trai con mấy năm.”

Em trai cô đã tròn sáu tuổi, đến tuổi vào lớp một. Cô biết bố mẹ có ý định cho em trai học trường tư, nhưng không ngờ học phí đắt đỏ của trường tư lại phải do cô chi trả.

Ngay lập tức, cô đặt đũa xuống, lạnh lùng hỏi: “Dựa vào đâu?”

Lý Kiếm Nghiệp và Hứa Mạn Hoa sững sờ. Có lẽ vì họ cảm thấy chuyện này quá hiển nhiên, đến mức chưa từng nghĩ rằng Lý Quỳ Nhất sẽ phản đối.

Hoặc cũng có lẽ, vì cô trước giờ luôn ngoan ngoãn, nên dáng vẻ này của cô khiến họ cảm thấy xa lạ.

Bầu không khí trên bàn ăn đông cứng trong một lúc lâu. Cuối cùng, Hứa Mạn Hoa đập mạnh bát xuống bàn, nổi trận lôi đình, đến mức em trai cô cũng bị dọa khóc.

Bị mẹ mắng chửi, Lý Quỳ Nhất không nói một lời, nhưng tiền thì nhất quyết không đưa.

Chiều hôm đó, cô đến nhà Phương Tri Hiểu, mượn điện thoại gọi cho phòng tuyển sinh của Nhất Trung, đổi tài khoản nhận tiền học bổng. Sau khi nhận được tiền, cô rút ra 5000 tệ để phòng thân, số còn lại gửi tiết kiệm có kỳ hạn.

Dù phải chịu một cái tát của mẹ và những trận mắng nhiếc không hồi kết, Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy thật sảng khoái.

Cô bỏ ra 1500 tệ mua một chiếc smartphone, bật chế độ im lặng, ngày nào cũng giấu trong cặp. Ba năm cấp hai ở nội trú, cô chưa từng có nhu cầu dùng điện thoại. Nhưng bây giờ, cô nhận ra mình cần một công cụ để liên lạc với thế giới bên ngoài, cô cần internet.

Trượt mở màn hình điện thoại, lập tức có hàng loạt tin nhắn nhảy ra.

Phương Tri Hiểu: Cậu mai mấy giờ đến trường báo danh thế?

Phương Tri Hiểu: Nghĩ đến việc khai giảng là phải huấn luyện quân sự, mình muốn chết mất [khóc lớn] [khóc lớn].

Phương Tri Hiểu: Chiều nay đi shopping với mẹ, mua hai tuýp kem chống nắng, mai mang cho cậu một tuýp nhé.

Phương Tri Hiểu: A a a a a, sắp khai giảng rồi, muốn chết!!!!

Phương Tri Hiểu: Mau nói cậu cũng muốn chết đi, chết chung với mình cho có đôi có cặp nào [pháo hoa] [pháo hoa]!

Lý Quỳ Nhất gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng la hét của Phương Tri Hiểu khi gửi những tin nhắn này, khóe môi không nhịn được cong lên.

Nếu phải nói có điểm gì tốt khi học ở Nhất Trung, thì đó chính là cô có thể tiếp tục ở bên Phương Tri Hiểu.

Họ từng ở chung ký túc xá ba năm cấp hai, sau đó lại trở thành bạn cùng bàn, thân thiết không rời.

Lý Quỳ Nhất: Ai thèm chết chung với cậu chứ.

Lý Quỳ Nhất: Mai tớ đến trường lúc 8 giờ 30.

Lý Quỳ Nhất: Cảm ơn nhé.

Ngày báo danh của học sinh mới không có thời gian cố định, chỉ cần đến gặp giáo viên chủ nhiệm trước 12 giờ trưa để điểm danh, nhận sổ tay tân sinh và điền kích cỡ đồng phục quân sự. Đến chiều, cả lớp mới chính thức tập trung.

Phương Tri Hiểu: Sớm thế á!

Phương Tri Hiểu: Ngày cuối cùng được ngủ nướng mà cậu lại không biết trân trọng!

Lý Quỳ Nhất: Đến muộn trời sẽ rất nóng, hơn nữa người cũng sẽ đông.

Lý Quỳ Nhất: Chi bằng đi sớm về sớm.

Phương Tri Hiểu: Hủy bỏ vụ chết chung! Cậu thích đi sớm bao nhiêu thì đi, tớ không theo đâu!

Lý Quỳ Nhất: … Hứ.

Sáng hôm sau, đúng 8 giờ 30, Lý Quỳ Nhất có mặt trước cổng Nhất Trung.

Khác với dự đoán của cô, giờ này đã có rất đông người tụ tập, tốp năm tốp ba, dắt theo cả gia đình, đặc biệt là học sinh nội trú với hành lý lỉnh kỉnh, làm cô có phần lạc lõng.

Nhất Trung cách khu nhà cô không xa, đi bộ chưa đến hai mươi phút, vì vậy cô không ở ký túc xá. Phương Tri Hiểu nghe vậy bèn nói: “Cậu không ở ký túc thì tớ cũng không ở, hehe, mẹ tớ mua cho tớ một chiếc xe điện nè!”

Ngoài cổng trường treo rất nhiều băng rôn đỏ, nội dung chủ yếu là: “Nhiệt liệt chúc mừng học sinh XXX của trường ta trúng tuyển đại học XX.” Từng tấm, từng hàng, bị gió thổi căng phồng, trông đầy kiêu hãnh. Nhiều phụ huynh đứng lại ngắm nghía, bàn tán xôn xao, tựa như chính con mình đã đạt được vinh quang ấy.

Bước vào cổng trường, bên trái là một dãy bảng thông báo dài. Ở đó càng đông người hơn, chen chúc, nhón chân, vươn cổ để xem danh sách phân lớp.

Lý Quỳ Nhất nghĩ, với thành tích của mình, không ngoài dự đoán thì chắc chắn cô sẽ vào lớp Một.

Vì thế, cô đi thẳng đến đầu dãy bảng thông báo.

Nhưng khi vừa đến gần, cô liền thấy mấy bức ảnh đen sì dán trên bảng. Trong đó có một tấm là của cô.

Đây là bức ảnh được chụp khi cô quyết định chọn Nhất Trung, do phòng tuyển sinh của trường kéo cô ra chụp. Không ngờ lại bị dán ở đây, phía dưới còn có mấy dòng chữ to nổi bật:

“Lý Quỳ Nhất, thủ khoa kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố năm 2013.”

Công bằng mà nói, bức ảnh chụp không được đẹp. Ánh sáng yếu, mặt cô tối sầm, lại thêm biểu cảm nghiêm túc, trông chẳng khác gì một ông giáo già khó tính.

Xem ra Phương Tri Hiểu không hề nói quá, lúc cô không biểu lộ cảm xúc, khuôn mặt thực sự trông rất khó gần.

Bên cạnh có vài phụ huynh thản nhiên bàn tán:

“Trời ơi, thủ khoa toàn thành phố, giỏi quá đi mất!”

Một ông bố còn mạnh tay vỗ vai con trai mình:

“Nhìn người ta kìa! Đạt thủ khoa mà vẫn bình tĩnh thế này, khiêm tốn ghê chưa!”

Lý Quỳ Nhất vội cúi đầu, tránh xa chốn thị phi này.

Bảng phân lớp được dán trên các tấm kính ở những bảng thông báo phía sau. Cô nhón chân, len lỏi qua đám đông, rướn cổ nhìn vào trong. Quả nhiên, ngay đầu danh sách lớp đầu tiên, cô đã thấy tên mình — Lớp 10 (1).

Nhìn xuống một chút, cái tên ngay sau cô là: Kỳ Ngọc.

Lý Quỳ Nhất khựng lại, chợt nhớ đến ba cậu con trai mà mình gặp hôm qua. Hình như trong số đó có một người tên “Kỳ Ngọc” thì phải, không biết có phải là cậu ta không.

Cô hồi tưởng lại cảnh cậu ấy hướng dẫn mình làm bài, rồi rời khỏi đám đông, lấy điện thoại ra, mở trình duyệt và nhập từ khóa “Kỳ Ngọc thi vào cấp ba Liễu Nguyên”.

Dù đến chiều, khi tập trung lớp, cô sẽ tự nhiên biết được Kỳ Ngọc này có phải là người hôm qua hay không, nhưng bỗng dưng cô lại thấy hứng thú, muốn tự mình tìm ra câu trả lời.

Kết quả đầu tiên hiện lên là bản tin chúc mừng kỳ thi vào cấp ba của trang web chính thức của Nhất Trung. Nhấn vào xem, trong danh sách chúc mừng có dòng:

“Nhiệt liệt chúc mừng học sinh lớp 9 (4) Kỳ Ngọc đã đạt hạng ba toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm 2013!”

Hạng ba toàn thành phố—thành tích này rất hợp với dáng vẻ thản nhiên khi giải đề của cậu ấy hôm qua.

Hẳn là cậu ta rồi.

Ngón tay Lý Quỳ Nhất dừng lại trên màn hình một lúc, rồi đột nhiên nhập vào ô tìm kiếm một cái tên khác: “Hạ Du Nguyên”.

Lần này, kết quả bật ra lại là một… thông báo phê bình toàn trường.

Xem lướt qua, lý do bị phê bình là: trốn học tiết tự học buổi tối, lén trèo lên hòn non bộ của trường.

Cùng bị phê bình còn có Trương Sấm.

Xem ra Nhất Trung quản lý học sinh rất nghiêm. Bỏ một tiết tự học để đi trèo hòn non bộ mà cũng bị phê bình toàn trường. Hồi học cấp hai ở Nhất Ngũ Bát Trung, chỉ những vụ gian lận thi cử nghiêm trọng hoặc đánh nhau mới bị dán thông báo thế này.

Lý Quỳ Nhất bật cười, thu điện thoại lại rồi quay về bảng thông báo, tiếp tục tìm lớp của Phương Tri Hiểu.

Người càng lúc càng đông, một mảng đen kịt, may mà cô cao ráo, mắt lại tốt, nên cũng không quá khó khăn.

Trước khi tìm được tên Phương Tri Hiểu, cô đã thấy Trương Sấm ở lớp 9 và Hạ Du Nguyên ở lớp 12. Cũng không có gì bất ngờ, vì họ vốn đã học cấp hai tại Nhất Trung, tiếp tục học cấp ba ở đây là chuyện đương nhiên.

Trùng hợp hơn nữa, Phương Tri Hiểu cũng ở lớp 12, tên cô ấy cách Hạ Du Nguyên không xa.

Trùng hợp hơn nữa là—ngay lúc này, điện thoại cô đổ chuông.

Lý Quỳ Nhất đi ra xa một chút rồi bắt máy.

Giọng Phương Tri Hiểu còn vương âm mũi của người mới ngủ dậy:

“Lý Quỳ, cậu vẫn đang ở trường à?”

“Ừ, tớ còn ở đây. Tớ vừa tìm thấy tên cậu trong danh sách phân lớp, cậu ở lớp 12.”

“Thế cậu ở lớp mấy?” Vừa hỏi xong, Phương Tri Hiểu liền thở dài: “Chắc chắn không cùng lớp với tớ đúng không? Cậu thi điểm cao như vậy mà…”

Lý Quỳ Nhất đáp: “Tớ ở lớp 1. Nhưng mà Phùng Loan Tân học cùng lớp với cậu đấy.”

Phùng Loan Tân là bạn cùng cấp hai với họ.

Phương Tri Hiểu phụng phịu: “Nhưng tớ đâu có thân với cậu ấy.” Rồi lập tức chuyển sang giọng nũng nịu, “Tớ muốn học cùng lớp với cậu cơ, sớm biết thế này tớ đã chịu khó học hành rồi, hu hu hu, hối hận quá đi mất…”

Tiếng rên rỉ làm nũng của Phương Tri Hiểu khiến da đầu Lý Quỳ Nhất tê dại. Cô nhanh chóng suy nghĩ một chút, rồi an ủi:

“Lớp Mười Hai tuy không có tớ, nhưng có thứ cậu thích nhất—trai đẹp.”

Quả nhiên, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng “phịch”, tựa như có ai đó vừa bật dậy khỏi giường.

“Trai đẹp?! Sao cậu biết lớp tớ có trai đẹp? Đẹp cỡ nào? Cao không?”

“Tớ nhìn danh sách phân lớp thì gặp một người, cậu ta bảo mình ở lớp Mười Hai.” Lý Quỳ Nhất chột dạ, tùy tiện bịa một câu. “Cũng khá đẹp trai, cao ráo.”

“Hắt xì!”

Vừa bước vào cổng Nhất Trung, Hạ Du Nguyên đã hắt hơi một cái rõ to. Cậu dụi dụi mũi, cực kỳ khó chịu. “Ai sáng sớm đã nhớ đến ông đây thế?”

Hai người bên cạnh—Trương Sấm và Kỳ Ngọc—đồng loạt lườm cậu.

Trương Sấm: “Anh à, bây giờ không còn sớm nữa đâu.”

Kỳ Ngọc: “Chắc cậu bị cảm rồi.”

Hạ Du Nguyên vò đầu bứt tóc, lười biếng nói: “Cảm giác được ai đó nhớ thương, hai người không hiểu đâu.”

Trương Sấm nhún vai, vẻ mặt vô cùng bình thản: “Ồ, nhưng tớ có bạn gái.”

Trái lại, Kỳ Ngọc dường như đã chịu hết nổi. Cậu đột ngột quay người, nắm chặt hai vai Hạ Du Nguyên, chân khẽ vặn một cái, suýt nữa khiến cậu ngã chổng vó.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Lý Quỳ Nhất nhìn thấy bọn họ.

Cô vẫn đang áp điện thoại bên tai, tận mắt chứng kiến “trai đẹp” mà mình vừa nhắc đến đang tức giận đứng thẳng người, miệng liên tục chửi rủa:

“Kỳ Ngọc, ông đây chém cậu chết giờ! Cậu bị bệnh hả?!”

Hạ Du Nguyên còn chưa kịp đáp trả thì đã bị Kỳ Ngọc kéo đến trước bảng thông báo. Cậu ta chỉ vào một bức ảnh:

“Ê, có phải cô gái hôm qua chúng ta gặp không?”

“Cô gái nào?” Hạ Du Nguyên đang bực mình vì bị phá hỏng màn “trả đũa”, cau mày hỏi.

“Cô chủ tiệm kính mắt đó! Rõ ràng là cô ấy mà?”

“Ồ…đúng là cô ta thật.” Hạ Du Nguyên chăm chú nhìn một lát, cuối cùng cũng nhận ra. Cậu bật cười đầy chế giễu. “Hóa ra tên là Lý Quỳ. Bảo sao dữ dằn thế, đúng là ‘Lý Quỳ’ rồi.”*

(*Lý Quỳ – nhân vật trong Thủy Hử, biệt danh Hắc Toàn Phong, tính tình nóng nảy, bộc trực.)

Lý Quỳ Nhất: “……”

Kỳ Ngọc lắc đầu chán nản: “Cậu nuốt mất chữ ‘Nhất’ phía sau rồi à?”

Hạ Du Nguyên: “Hả? Không phải cái dấu đó là gạch ngang sao?”

Lý Quỳ Nhất: “……”

Lý Quỳ——2013, thủ khoa kỳ thi vào cấp ba toàn thành phố.

Ờ…cũng có vẻ hợp lý nhỉ.

 

Lời của tác giả:

Lý Quỳ Nhất: Đồ ngu!

Hạ Du Nguyên: Ngu nhưng đẹp trai, cảm ơn.

 

(Chú thích:

衡水模式: Là mô hình trường cấp bố Hành Thuỷ (Hà Bắc, Trung Quốc) áp dụng để phù hợp với hệ thống thi đại học. Ở mô hình này, nhà trường giống như nhà máy gia công xử lý kỳ thi đại học, học sinh giống như máy móc chạy không ngừng nghỉ. Mô hình này làm mất đi tính sáng tạo của học sinh, gây tranh cãi trong xã hội.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play