Lon Coca đã được ướp lạnh, hơi lạnh xuyên qua da đầu, khiến bộ não đang mơ hồ vì thiếu oxy của Lý Quỳ Nhất bỗng chốc tỉnh táo lại.
Cô vô thức giơ tay lên đỡ, đầu ngón tay lướt qua tay Hạ Du Nguyên. Đầu ngón tay cậu còn đọng hơi nước lạnh buốt, lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, để lại một vệt nước mờ.
“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy!” – Hạ Lạc Di lườm cậu một cái, rồi quay sang Lý Quỳ Nhất, như thể an ủi, cũng như đang giải thích, “Cậu đừng để ý nhé, người này nói chuyện lúc nào cũng vậy, chọc người phát ghét.”
Ừm, từng trải qua rồi.
Lý Quỳ Nhất ngước nhìn gương mặt tuấn tú lộ rõ vẻ đắc ý trước mặt, khẽ thở dài một hơi, rồi cúi mắt, bình tĩnh nói: “À.”
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại khiến Hạ Du Nguyên lập tức bùng nổ.
“À” nghĩa là sao? Chẳng phải người bình thường nên đáp lại là “Không sao đâu, mình không để ý” à? Cô nói “à” nghĩa là cô thực sự nghĩ cậu suồng sã? Hơn nữa, tiếng thở dài của cô mang theo chút bất đắc dĩ, giống như bậc trưởng bối không muốn chấp nhặt với đứa trẻ nghịch ngợm, cố tình gây sự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT